Chương 2: Ông Chồng Hờ

Tống Thời Hạ tiếp nhận ký ức của nguyên thân, biết nguyên thân gặp may nhặt được "hệ thống nữ phụ phản kích”, có thể nói là thay đổi được cuộc đời nhân vật phụ.

Thế là nguyên thân vui vẻ rạo rực đi tới thế giới của cô, làm phú bà ngoài tiền ra chẳng có gì khác.

Tống Thời Hạ lúc này đang ngồi trên chiếc xe khách xóc nảy, say xe váng vất như muốn chết đi sống lại, tay siết chặt vạt áo.

Cô chỉ suy nghĩ ba giây rồi quyết định thuận theo tự nhiên.

Về thôn thì phải làm ruộng, mà bây giờ cô chỉ muốn sống đời nhàn nhã, nên chuyện bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì bỏ, cô chỉ muốn nằm ườn thôi.

Trong cốt truyện thì suất diễn của Tống Thời Hạ không nhiều, lần nào ra sân cũng là để làm nền cho nữ chính, hệt như tên hề nhảy nhót khắp nơi.

Về mặt nuôi dạy con cái, hai đứa con riêng của nữ chính liên tục đứng đầu cấp học, mà con riêng của Tống Thời Hạ thì đếm ngược thứ nhất.

Gia đình nữ chính hòa thuận, chồng quan tâm chăm sóc vợ, còn chồng của Tống Thời Hạ thì đi công tác quanh năm, làm cô ấy chẳng khác gì ở góa.

Mỗi lần bị thua là Tống Thời Hạ lại trút lên đầu đứa trẻ, cuối cùng chạm tới giới hạn của chồng, bị ném cho đơn ly hôn.

Cuối cùng cô ấy phải quay về thôn, trở thành trò cười cho cả thôn, còn bị người ta giới thiệu cho tên lưu manh.

Tống Thời Hạ lặng lẽ quan sát ông chồng hờ ngồi bên cạnh.



Đối phương mặc áo sơ mi trắng với quần vải màu đen, áo khoác vắt trên cánh tay, cổ tay áo được xắn lên tới chỗ khuỷu tay, để lộ đường cong cơ bắp gầy nhưng đầy mạnh mẽ.

Đây thật sự là cơ thể của một giảng viên đại học ư?

Tống Thời Hạ chẳng suy nghĩ sâu xa gì, bởi đời này cô chỉ muốn nằm ườn hưởng thụ cuộc sống mà thôi.

Kệ cho nữ chính thích giày vò phấn đấu thế nào thì tùy, dù sao cô không thích cạnh tranh vớ vẩn với người ta.

Chân lý của sinh mệnh chính là nằm im hưởng thụ, sao phải đấu đá làm gì?

Quê của Tống Thời Hạ nằm ở vùng nông thôn của tỉnh bên cạnh.

Nguyên thân chạy tới thủ đô, chó ngáp phải ruồi sao mà xem mắt hợp ý người chồng hờ này.

Người đàn ông này có vẻ bề ngoài xuất sắc, còn có nhà đơn vị cấp cho, nhìn thế nào cũng thấy là Tống Thời Hạ quá hời.

Chỉ là sao còn di truyền cái tật say xe này chứ!

Lúc này đường của vùng ngoại ô đều là đường đất nguyên thủy, xe khách đi trên con đường này cứ xóc lên xóc xuống, cô như đang ngồi trên con thuyền lênh đênh giữa muôn trùng khơi, không tìm thấy bến đỗ.

Quan trọng là lái xe cứ động tí là dừng xe, mà còn không biết ai ăn bánh bao rau hẹ, với mùi chân thối từ phía trước bay tới, cảm giác này thật sự khiến người ta khó mà chịu được.