Chương 8: Năng Lực Ngôn Ngữ Siêu Cường

Thiên Hoang ngồi xổm xuống, một tay vớt Quý Mạt khiêng lên vai, Quý Mạt thét chói tai, “Này, ngươi có thể đổi tư thế không, cảm giác đầu sung huyết không dễ chịu đâu!”

Thiên Hoang căn bản không để ý tới nàng, lập tức cõng nàng đi một quãng đường dài, chờ đi ra khỏi cánh rừng, bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào trên người hắn, thật ấm áp.

Thiên Hoang khiêng Quý Mạt đi vào một cái sơn động, đem nàng đặt xuống, nhìn chằm chằm nàng nói, “Nếu ngươi…… Muốn chết hãy tiếp tục chạy.”

Quý Mạt chớp mắt và lùi lại, nhìn thấy giống cái sợ hãi, sắc mặt Thiên Hoang dịu lại. Hắn ngồi xổm xuống duỗi tay sờ đầu Quý Mạt, sau đó chỉ vào miệng mình.

“Nói chuyện”

Quý Mạt cho rằng hắn đang muốn nàng nhận lỗi, do dự hồi lâu mới nói. “Được, ta sai rồi, ta sẽ không chạy trốn.”

Thiên Hoang nhíu mày, lại chỉ vào miệng mình, sau đó chỉ vào Quý Mạt, “Ngươi, nói chuyện”

Nhìn bộ dáng của hắn, Quý Mạt mới ý thức được hắn muốn nàng nói chuyện, “Ngươi muốn học ngôn ngữ của chúng ta nơi đó?”

Sự thật chứng minh, năng lực học tập của con sư tử này thật siêu cường, Quý Mạt vẫn luôn nói chuyện, sau đó tùy ý nói từ, nói câu, đến lúc hoàng hôn, nàng không nói nữa, cổ họng như muốn bốc khói.

“Ngươi về sau chỉ có thể sống trong mã tháp rừng rậm, hang động này có mùi của ta, dã thú bình thường không dám tới gần.”

Đây là câu nói hoàn chỉnh đầu tiên Thiên Hoang nói với nàng, nhưng lại khiến Quý Mạt tái mặt, nàng bắt lấy Thiên Hoang.

“Phải không? Ngươi định ném ta ở chỗ này sao? Không được, ta sẽ chết, ngươi đã mang ta ra ngoài, ngươi không thể bỏ mặt ta.”

Thiên Hoang vun nhẹ tay, liền thoát khỏi Quý Mạt, hắn đứng lên, đi ra ngoài, Quý Mạt nhanh chóng đuổi kịp hắn.

“Đợi đã, ngươi không thể bỏ ta ở chỗ này, ngươi nếu không muốn quản ta, ngươi vì sao còn muốn học ngôn ngữ của chúng ta nơi đó?” Quý Mạt hoảng loạn hô to, nhưng Thiên Hoang chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, rồi chỉ vào bên cạnh hang động, chỉ thấy một con vật nhỏ được lột da tại đó, cùng kích thước với con dã thú mà Thiên Hoang bắt trước đó.

“Đại Vu ý tứ là để ngươi tự sinh tự diệt, ta chỉ có thể làm như vậy.” Thiên Hoang nói xong, nhanh chóng biến thành một con sư tử trắng uy phong. Chạy như điên mà đi.

Quý Mạt vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ trong nháy mắt, Bạch Sư đã không thấy tăm hơi, Quý Mạt chân khuỵ xuống, xụi lơ trên mặt đất.

Hiện tại thực sự kết thúc rồi, nơi này giống như là nơi đầy mãnh thú, đặc biệt là mãng xà vừa rồi, vạn nhất lại đến, nàng nhất định sẽ chết. Quý Mạt nghĩ đến việc chạy trốn lúc nãy là dư thừa, vốn dĩ đem nàng ra ngoài là để vứt bỏ.

Mất mát thương tâm trong chốc lát, Quý Mạt ôm con vật nhỏ trở lại sơn động, nhìn sắc trời đã sắp tối, nàng trong lòng sợ hãi, nếu như buổi tối có dã thú đi vào, nàng nhất định khó thoát vận mệnh bị ăn thịt. Vậy phải làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên nghĩ đến chiếc điện thoại đã đưa nàng đến đây, Quý Mạt vội vàng lấy nó ra, sau đó mở Baidu, nhập kỹ năng sinh tồn dã ngoại, sau đó một loạt thông tin hiện ra.

Quý mạt nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng có chút manh mối, đầu tiên nàng hái rất nhiều lá cây không biết tên trước mặt, những chiếc lá đó to bằng nửa người, nàng tìm cành cây để làm một hàng rào đơn giản, rồi nhét lá cây vào các khe hở của hàng rào để bịt cửa hang. Chỉ thừa một vài khe nhỏ để ánh sáng lọt vào, hang động tối om không nhìn thấy gì.