Chương 9: Bị vứt bỏ

Thừa dịp trời còn chưa tối, Quý Mạt dùng đá lấy lửa nhóm lửa trong sơn động, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ, chợt nghĩ tới trong túi quần có một con dao gấp mà nàng mới mua trước đó, bởi vì trong nhà không tìm thấy dao nên lúc mua nàng thuận tay bỏ vào trong túi.

Quý Mạt dùng dao cắt con thú nhỏ thành từng khối thịt, sau đó xiên vào cành cây rồi bắt đầu nướng. Nàng xách nồi đất gần đó ra bờ sông rửa sạch, đổ nước đầy nửa nồi, dùng đá làm một cái bệ bếp đơn giản, cắt vài miếng thịt rồi bỏ vào nồi đất nấu.

Còn dư lại hai phần ba, Quý Mạt dùng lá cây lớn bọc lại, nhét vào nồi đất lớn hơn không có nắp, nàng sợ át đi mùi hôi. Rừng rậm ở đây quá nguy hiểm, Quý Mạt không có lòng tin mình có thể sống sót ở đây một mình nên chỉ cố gắng hết sức để sống sót.

Ăn thịt nướng xong, cả sơn động nồng nặc mùi khói cùng mùi thịt, nhưng nàng không dám mở cửa rào, ban đêm là lúc dã thú chạy khắp nơi, nếu bị hấp dẫn tới, nàng sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nửa đêm đang ngủ, Quý Mạt bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nàng chợt tỉnh dậy, ngồi dậy dựa vào cổng rào nhìn ra ngoài, nhưng không nhìn thấy gì rõ ràng mà tiếng khóc ngày càng thảm thiết.

Thanh âm nghe như là một nữ nhân, trong lòng Quý Mạt khẽ run, vẫn mở cửa rào cầm dao gấp lặng lẽ đi ra ngoài, đi theo thanh âm đó gần 10 phút, Quý Mạt cuối cùng cũng nhìn thấy bụi cây trước mặt, một nữ nhân da ngăm đen ngã trên mặt đất, chỉ có một khối da thú quấn quanh eo, da thú trước ngực đã sớm biến mất không thấy tung tích.

Đối diện nàng ta là một con gấu đen khổng lồ, nước dãi từ miệng nó không ngừng nhỏ giọt, từng bước từng bước tiến gần nàng ta.

Nữ nhân khóc kêu, Quý Mạt tuy nghe không hiểu, nhưng nàng có thể cảm nhận được nữ nhân đang sợ hãi, kỳ thật nàng cũng sợ, nhanh chóng từ trong túi lấy ra di động, đây là điểm yếu của gấu đen.

Mật ong, gấu đen thích ăn mật ong, nhìn thấy mật ong chúng sẽ bỏ qua mọi thứ.

Quý Mạt lòng nóng như lửa đốt, nàng hiện tại tìm ra mật ong chỗ nào? Quý Mạt nhìn bốn phía rồi lại nhìn tình hình bên kia, gấu đen đã mau đến gần nữ nhân.

Quý mạt đút tay vào trong túi, móc ra hai cây kẹo, nàng bị hạ đường huyết thường xuyên sẽ mang hai cây keo bên mình, mặc kệ, chỉ có thể dùng kẹo mυ"ŧ thay thế.

Quý Mạt đem cây kẹo nhét vào miệng liếʍ liếʍ, kẹo mυ"ŧ ướt, hương vị tràn ra.

Gấu đen dừng bước, mũi ướt dầm dề nhẹ ngửi hai cái, Quý Mạt đặt cây kẹo tại chỗ, lặng lẽ đi đường tắc vòng qua bên nữ nhân.

Nữ nhân kia tưởng rằng mình sẽ bị gấu đen xé xác, nhưng gấu đen dột nhiên xoay người bỏ chạy, nữ như há hốc mồm, chuyện gì xảy ra vậy?

Quý Mạt một phen túm lấy nàng ta, “Còn thất thần làm gì? Chạy nhanh đi.”

Quý Mạt kéo nữ nhân một đường chạy vào sơn động, sau đó nàng bị bỏ lại phía sau, nhìn thấy nữ nhân chạy trước mặt gần như biến mất, Quý Mạt không nói nên lời, quả nhiên ở đây không có ai là người.

Trở lại sơn động, Quý Mạt đem cửa rào toàn bộ lấp kín, hai người thở hổn hển, Quý Mạt ghé vào cửa quan sát tình hình bên ngoài. Trong hang tối om, nữ nhân kia vỗ bả vai Quý Mạt.

“Này, đừng căng thẳng, ở đây có mùi thú nhân, gấu đen không dám tới.”