Chương 7: Chạy Trốn

Quý Mạt sẽ không ngu ngốc ở lại đây, nhìn thấy bóng dáng của Thiên Hoang biến mất, nàng nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại, hôm qua con sử tử này xém gϊếŧ nàng, vì vậy nàng phải chạy trốn.

Chung quanh cây cối dị thường cao lớn, ngay cả cỏ dại còn mọc cao hơn cả Quý Mạt, nên nàng không nhìn rõ đường, chạy lòng vòng như ruồi không đầu, chiếc quần thể thao bị nhánh cây cỏ dại cắt xuyên qua quần vào chân, máu chảy đầm đìa nhưng nàng không dám dừng lại, mặc dù khu rừng rất nguy hiểm nhưng nếu đi theo con sư tử trắng đó thì càng nguy hiểm hơn.

Quý Mạt hoảng sợ chạy, càng chạy nàng càng phát hiện xung quanh dường như càng ngày càng yên tĩnh, hơn nữa bốn phía cũng không nghe tiếng chim hót, lúc đầu nàng còn cho rằng mình quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác, nhưng khi nàng dừng lại để lắng nghe cẩn thận, nàng phát hiện ra thật sự không có âm thanh nào cả.

Chung quanh im ắng, Quý Mạt tóc gáy đều dựng đứng, hoảng sợ nhìn bốn phía, tại sao bốn phía lại không có chim chóc?

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh sáng nơi này bị cây lớn che khuất, thỉnh thoảng có mấy tia sáng lốm đốm chiếu xuyên qua bóng cây, càng làm nơi này thêm kinh khủng.

Quý Mạt không chút nghĩ ngợi, quay đầu muốn chạy ra ngoài, nhưng vừa xoay người, xung quanh liền truyền đến tiếng ‘ sàn sạt ’, da đầu Quý Mạt tê rần, cất bước chạy đi.

Tiếng ‘ sàn sạt ’ ngày càng gần, Quý Mạt kinh hoàng phát hiện rất nhiều con rắn to bằng cái bát từ những cây xung quanh nhảy ra, Quý Mạt không thể biết chúng dài bao nhiêu, nhưng nàng có thể tưởng tượng rằng chúng nhất định rất dài.

“A! Cứu mạng a!” Quý Mạt chạy điên cuồng, vừa chạy vừa hét.

Nhưng mà nàng là một người hiện đại, ngày thường thiếu rèn luyện, làm sao có thể chạy trốn khỏi mấy con rắn này, đôi mắt tam giác lạnh băng của con rắn nhìn chằm chằm Quý Mạt, sau đó lưỡi rắn khè ra, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Quý Mạt không dám nghe tiếng bước chân của mình, những con rắn nhàn nhã quay quanh nàng, tựa hồ chúng không có ý định ăn thịt nàng ngay lập tức.

Quý Mạt bị dọa đến toàn thân run rẩy, trước đây nàng rất sợ rắn, lần này nhìn thấy chúng nhiều như vậy, nàng suýt nữa bị dọa ngất đi.

Những con rắn cảm thụ một chút, sau đó một con rắn màu xanh đậm đều to hơn những con khác, cái đuổi ngoe nguẩy quấn quanh Quý Mạt.

“A!” Tiếng thét chói tay của Quý Mạt vang vọng trong rừng, nàng cho rằng mình sẽ bị ăn thịt ngay sau đó, nhưng con rắn chỉ quấn lấy nàng rồi kéo nàng đi.

Quý Mạt liều mạng muốn bắt lấy một ít đồ vật để cố định thân thể, nhưng sức lực của nàng thật sự không đủ.

Chung quanh càng ngày càng âm lãnh, Quý Mạt cảm thấy nàng cách sào huyệt của con rắn không xa, nàng sợ rằng mình sẽ bị ăn thịt trong hang ổ.

“Cứu mạng a! Đại sư tử cứu mạng a!”

Ngay khi nàng vừa dứt lời, một con sư tử trắng như tuyết đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hai cánh cực lớn màu trắng tinh vươn ra, che khuất cả bầu trời cùng mặt trời, trông vô cùng hùng vĩ.

Khi con sư tử đáp xuống đất, móng vuốt hướng tới đánh về phía con rắn, ngay khi đuôi rắn buông lỏng buông ra Quý Mạt, nhanh chóng chạy trốn, nhưng móng vuốt nhọn cửa sư tử vẫn ở trên đuôi nó cào ra ba đường vết máu, da thịt nó cũng lòi ra, những con rắn khác nhanh chóng quấn lấy nó đào tẩu.

Thiên Hoang nhanh chóng biến thành hình người đi đến trước mặt Quý Mạt, nhìn xuống nàng. Quý Mạt nhìn dọc theo cặp kia chân dài hướng lên trên, liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của hắn.

“Ùm, ta vừa rồi đói bụng, muốn đi tìm trái cây ăn, ai ngờ ta lại đến nơi này.” Quý Mạt vội vàng giải thích, mặc kệ con sư tử này có hiểu hay không.