Chương 6: Sát Ý

Người này vừa rồi thật sự muốn gϊếŧ nàng, nhưng tại sao? Bởi vì nàng đến từ thế giới đó hả? Quý Mạt vô cùng hối hận, nếu biết dẫn đến tai họa chết người, nàng có chết cũng không thừa nhận. Hiện tại nên làm gì đây? Chạy? Nhưng mà nàng chạy khỏi một con sư tử sao? Hơn nửa con sư tử này dường như lợi hại hơn những con sư tử khác.

Thiên Hoang thờ ơ liếc nhìn Quý Mạt, xoay người bay ra khỏi hang động.

Tâm trạng hoảng loạn của Quý Mạt bình tĩnh lại một chút, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi đến cửa hang nhìn xuống, cao ít nhất 30m, nếu nàng nhảy xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt, khó trách con sư tử đó không sợ nàng chạy trốn, mẹ nó nàng căn bản không thể chạy được.

Quý Mạt bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về sơn động, từ khi đến nơi này nàng không thể ngủ ngon, lúc đầu nàng còn rất cảnh giác, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Thiên Hoang khi nào trở về, nàng cũng không biết.

Ngày hôm sau khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang bay trên không trung, Quý Mạt dụi mắt mờ mịt trở mình, suýt nữa trực tiếp rơi xuống.

Sau khi nhìn rõ sự tình xung quanh, nàng kinh hãi hét lên. “Làm gì vậy? Ngươi là ai nha? Muốn mang ta đi chỗ nào?”

Dưới thân là một con sư tử trắng như tuyết, dài ước chừng năm sáu thước, hai cánh dang rộng che khuất cả bầu trời, thoạt nhìn rất đẹp mắt, Quý Mạt sờ bộ lông trắng muốt dưới thân, bóng loáng mềm mại, giống như loại tơ lụa tốt nhất.

“Ngươi……Ngươi chính là nam nhân tóc trắng kia?”

Không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào? Quý Mạt cố trấn tĩnh lại trong lòng bất an, tự hỏi liệu hắn có định đưa nàng tới nơi hẻo lánh nào không? Bất tri bất giác trong đầu hiện lên cảnh tượng nàng bị sử tử cắn thành hai khúc, Quý Mạt giật mình cả người run rẩy, không được, nhất định phải tìm biện pháp chạy trốn.

Nàng nhìn thoáng qua phía dưới, mẹ nó, cái này còn cao hơn sơn động kia, làm sao nàng có thể trốn thoát?

Thiên Hoang mang theo nàng không biết bay bao lâu, mặc kệ Quý Mạt nói với hắn cái gì, hắn cũng không đáp lại bất luận cái gì, gió lạnh ở trên cao thổi vào mặt nàng có chút hơi đau, dù sau nàng cũng là một người sắp chết, nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao lại đến thế giới này, sống được ngày nào thì hay ngày nấy.

Vào buổi trưa, bụng Quý Mạt bắt đầu réo không ngừng, nàng vỗ lưng sư tử hô lên: “Này, ngươi có thể cho ta thành con ma no được không? Nếu muốn ăn ta, có thể hay không cho ta ăn no trước?”

Hai cánh mà Thiên Hoang đang vỗ dừng lại một chút, sau đó tốc độ chậm lại, Quý Mạt nhìn hai mặt trời trong không trung, than thở cho số phận bất công của mình, cảm giác ngừng lại, đuôi Thiên Hoàng cuộn tròn ném Quý Mạt ra khỏi lưng, Quý Mạt té ngã, trừng mắt với hắn.

Quý Mạt nhổ cỏ rồi bỏ vào miệng, sau đó đứng dậy, đứng đối diện nàng là một con sư tử to lớn, đứng đó rất uy vũ thần tuấn, nhìn nó khác với những con sư tử khác, trên đầu còn có hai cái sừng, toàn thân màu trắng, liền một sợ lông khác biệt cũng không có.

Quý Mạt không cắm nhìn thẳng, những có sư tử trước đây thật sự đáng sợ, nhưng con này đẹp đến mức nàng không thể rời mắt.

Thiên Hoang nhìn giống cái kinh ngạc, thật ra không có cảm giác gì, giống cái trong tộc nhìn bộ dáng hình thú của hắn cũng giống như thế này. Hắn xoay người hướng trong rừng đi vài bước, sau đó quay đầu, cùng Quý Mạt nói hai chữ.

“Ở……Đây”