Thiên Hoang khẽ cau mày, “Đại Vu, làm sao vậy?”
Đại Vu chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Quý Mạt, “Ngươi thật sự đến từ thế giới kia?”
Quý Mạt mờ mịt nhìn bà, “Bà đang nói đến thế giới nào vậy?”
Đại Vu chỉ vào miệng mình, “Thế giới nói ngôn ngữ này.”
Quý Mạt vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi nơi đó nói loại ngôn ngữ này.” Nàng kỳ thật bây giờ cũng có chút kích động, cuối cùng cũng có người có thể giao tiếp.
“Lão bà bà, bà có thể nói cho con biết đây là nơi nào ?”
Đại Vu ánh mắt phức tạp nhìn nàng, thậm chí có chút kiêng kị, bà quay đầu hướng Thiên Hoang nói, “Giống cái này không thể lưu lại trong bộ lạc, ngươi đem nàng đến mã tháp rừng rậm đi.” Sau khi nói xong Đại Vu đứng dậy, rõ ràng là chuẩn bị rời đi.
Quý Mạt vội vàng nắm chặt tay bà, “Lão bà bà, bà còn chưa nói cho con biết nơi này là nơi nào? Tại sao bà lại nói được ngôn ngữ của chúng tôi? Trước kia có người của chúng tôi đã từng đến đây sao?”
Đại Vu cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại của Quý Mạt, khe khẽ thở dài, “Aizz! Tai họa từ ngàn năm trước sẽ tái diễn sao?”
Những lời này bà dùng ngôn ngữ mã tháp đại lục nói, cho nên Quý Mạt trừ bỏ nghe bà thở dài, mặt khác nghe không hiểu, chính là Thiên Hoang bởi vì những lời nói này của Đại Vu mà sắc mặt thay đổi.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Quý Mạt, hỏi Đại Vu, “Ngươi nói ngàn năm trước tai nạn? Sẽ bởi vì nàng tái diễn sao?”
Đại Vu lắc đầu, “Ta không biết, nhưng nàng không được ở lại bộ lạc, nếu có người biết được dị thế lai khách kia xuất hiện ở mã tháp đại lục, hậu quả không ai có thể tưởng tượng nổi.” Đại Vu lắc đầu ra ngoài, một tiếng ưng minh vang vọng, Đại Vu ngồi phi ưng rời đi.
Trong sơn động, Thiên Hoang nhìn Quý Mạt, ánh mắt đen tối không rõ, mang theo một chút khó hiểu cùng nghi hoặc, tựa hồ có chút ớn lạnh.
Quý Mạt vừa rồi vẫn còn kích động, bởi vì ánh mắt của hắn mà dần bình tĩnh, nàng từ từ co người lại, cảnh giác nhìn Thiên Hoang, “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
Thiên Hoang dường như đã suy nghĩ kỹ, sau đó hắn nói bằng tiếng phổ thông, “Ngươi…… Thật sự…… Đến từ thế giới kia?”
Quý Mạt kinh ngạc nhìn hắn, người này học tập năng lực quá giỏi, vừa nghe nàng nói chuyện với Đại Vu vài câu, liền nói được tiếng phổ thông?
“Đúng vậy, người đến trước kia đi đâu rồi? Còn ở bộ lạc các ngươi sao? Hay là đã trở về?” Đây là điều Quý Mạt quan tâm nhất, liên quan đến việc nàng có thể trở về không.
Nhưng một giây tiếp theo, nàng liền bị Thiên Hoang một tay bóp cổ nhất lên, con ngươi nhạt nhẽo của hắn nhuốm vài phần tàn nhẫn.
“Ngươi……Phải chết” Ngôn ngữ cộc lốc khiến người ta khó chịu, nhưng Quý Mạt hiểu được, kinh hãi mở to hai mắt, hắn muốn gϊếŧ nàng?
Nàng nắm lấy tay Thiên Hoang liều mạng giãy ra, nhưng bàn tay kia giống như một chiếc kìm sắt, nàng căn bản vô pháp giãy dụa.
“Này, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra, mau thả ta ra.” Quý Mạt đứt quãng nói, trong l*иg ngực không khí càng ngày càng ít, cảm giác ngột ngạt nghiêm trọng khiến nàng trợn tròn mắt, tay chân khua khoắng mạnh mẽ cũng ngày càng yếu đi.
Nhìn đôi mắt kia ban đầu sáng ngời dần mất đi tiêu cự, tay Thiên Hoang đột nhiên run lên, Quý Mạt nhanh cơ hội giật tay hắn ra, khi nàng ngã xuống đất bắt đầu thở dốc, cổ họng đau rát, tham lam hít thở không khí, đồng thời đề phòng nhìn Thiên Hoang.