Chương 4: Tính Tình Của Hắn Không Được Tốt Lắm

Thiên Hoang bỗng nhiên nhìn Quý Mạt thoáng qua, đồng tử màu vàng giống như mặt trời, Quý Mạt trong lòng hồi hộp, nhanh tay lùi về sau một bước, rất sợ chọc giận người nam nhân này, hắn lại đưa nàng về nơi quỷ quái kia.

Thiên Hoang xé một cái đùi ra khỏi thịt nướng rồi đưa cho Quý Mạt, Quý Mạt nhanh chóng bắt lấy nó, nhưng thịt quá nóng bị nàng làm rơi, tay nàng không ngừng run, “Nóng quá! Đau quá.”

Sau đó, nàng cảm thấy nhiệt độ bên trong sơn động giảm xuống, Thiên Hoang đang nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt, Quý Mạt sợ hãy co rúm người lại, không thể nào, người này sẽ không ăn thịt nàng vì một miếng thịt nướng chứ?

Thiên Hoang ánh mắt rơi vào ngón tay đỏ ửng của nàng, trong mắt lạnh lẽo chậm rãi thu hồi, nàng đứng dậy nhặt chân thú trên mặt đất lên, sau đó phủi đi trên đó bụi bẩn, một ngụm nhét vào trong miệng, nhai hai lần rồi nuốt.

Quý Mạt nhìn hắn ăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó, nàng lại cảm thấy muốn khóc không ra nước mắt, Thiên Hoang lấy thịt nướng xuống gói vào một chiếc lá lớn, dập lửa rồi ngồi một mình ở một bên bắt đầu gặm thịt, hắn rốt cuộc không cho nàng nữa.

Quý Mạt nép sang một bên nhìn hắn ăn say mê, mũi cô đột nhiên chua chua, sao có thể lưu lạc đến loại tình trạng này, đồng thời nàng cũng có chút hối hận, chẳng phải nó có chút hơi nóng thôi sao? Bây giờ ổn rồi, nàng lại không được ăn.

Thiên Hoang ăn sạch toàn bộ tiểu thú, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi sơn động. Quý Mạt gặm trái cây trên da thú, trong đầu lại suy nghĩ, không biết mình có thể chạy trốn không, người này hiện không ở đây, nhưng đây là ở giữa sườn núi, nàng không có cánh, chỉ sợ không ra khỏi được cái hang động này.

Quý Mạt miên man suy nghĩ, dần dần chìm vào giấc ngủ, Thiên Hoang mang theo Đại Vu tiến vào, hắn thấy tiểu giống cái kia súc thành một đoàn nhỏ, nhắm mắt lại, hắn nhìn về phía Đại Vu.

“Tay của nàng bị phỏng, hơn nữa không biết giống cái này thuộc về nguyên thủy bộ lạc nào, lời nói hoàn toàn chúng ta chưa từng nghe qua.”

Đại Vu là một bà lão trông chừng 60 tuổi, gương mặt hiền từ, trên đầu đội một chiếc mào lớn bằng lông vũ mà Đại Vu phải đội, nửa người trên cùng nửa người dưới được bao phủ bởi da thú, bà ngồi xổm xuống nhìn Quý Mạt, lấy ra một ít thuốc được gói trong lá cẩn thận rắc lên ngón tay của nàng rồi băng bó lại. Sau đó, bà nhìn Thiên Hoang.

“Ngươi từ nơi nào có được giống cái này?”

Thiên Hoang ánh mắt khẽ động, mím môi mỏng, “Thư động”

“Cái gì?” Đại Vu khϊếp sợ nhìn hắn, lại nhìn khuôn mặt dơ bẩn của Quý Mạt, “Ngươi chính là bộ lạc nghìn năm qua duy nhất một con Bạch Sư, là bộ lạc thần bảo hộ, làm sao có thể từ trong thư động chọn bạn lữ?”

Thiên Hoang hơi híp mắt, không trả lời.

Quý Mạt kỳ thật đã tỉnh khi Thiên Hoàng đến gần nàng, nhưng nàng không dám mở mắt ra, lúc này nàng không thể hiểu bọn họ đang nói gì, vì vậy nàng không dám mở mắt.

Ánh mắt Đại Vu rơi vào bộ đồ thể thao của Quý Mạt đang mặc, ánh mắt có chút đen tối, bà thử thăm dò nói.

“Tiểu giống cái, nếu ngươi đã tỉnh, cũng đừng giả bộ nữa.”

Nghe vậy, Quý Mạt kinh hãi từ trong da thú nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn lão bà bà đội mũ miện lông vũ, “Bà…… Bà làm sao biết ngôn ngữ của nơi đó?”

Lão bà bà nghe nàng mở miệng, cũng giật mình, “Ngươi thật sự đến từ thế giới kia?” Ánh mắt của bà lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt Quý Mạt, trong mắt có chút kiên kị.