Nam nhân này lớn lên thật đẹp mắt, đôi mắt của hắn màu vàng, thoạt nhìn thâm thúy lại cơ trí, môi có chút hậu, lúc này nhấp chặt, mang theo một chút hơi thở có phần cấm dục. Đôi cánh sau lưng phấp phới, khiến Quý Mạt liên tưởng đến một sinh vật trong câu chuyện thần thoại xa xưa đó là thiên sứ. Hắn hẳn không phải, hắn cũng chỉ là một con sư tử.
Sau khi thuận lợi đáp xuống mặt đất, Thiên Hoang thu hồi cánh, nói một tiếng với Oss cùng Hồ Gia ở phía sau rồi lập tức đi thẳng về nhà.
Quý Mạt ngẩng đầu nhìn lên, rốt cuộc cũng hiểu vì sao những nữ nhân đó đều không trốn thoát, bởi vì hang động nơi họ bị giam giữ ở giữa sườn núi, cao khoảng 20m, nếu không thể bay thì họ cũng chẳng xuống được.
Đây là một bộ lạc tương đối lớn, Quý Mạt chỉ nhìn thấy trước mặt có rất nhiều sơn động, trên đường đi cũng không gặp bất kỳ người nào, thỉnh thoảng có mấy con sư tử con đùa giỡn cắn xé nhau.
Thiên Hoang càng đi càng xa, ở rìa bộ tộc có một sơn động cũng ở giữa sườn núi. Thiên Hoang duỗi cánh bay lên, trong sơn động ánh sáng rất tối, nhưng Quý Mạt vẫn thấy rõ nơi này không có cái gì, chỉ có một vài chiếc bình gốm thô ráp, còn có một lớp da thú trải trên mặt đất, ngoài ra cả một cái ghế cũng không có.
Thiên Hoang đặt Quý Mạt lên tấm da thú, quay người chuẩn bị rời đi, Quý Mạt giữ chặt hắn, nàng đói tới mức da bụng dán da lưng, những nữ nhân trong sơn động kia thật cứng rắn, nàng không thể tranh đoạt thức ăn với họ được, cộng với việc thịt nướng quá khô-cũ để nàng cắn, nàng sống được bảy ngày thật là kỳ tích.
Nàng hướng nam nhân chỉ chỉ chính mình bụng, sau đó khoa tay múa chân ám chỉ muốn ăn.
Nam nhân rất thông minh, lập tức hiểu ý, gật gật đầu, ấn vào bả vai Quý Mạt để nàng nằm ở trên da thú, sau đó xoay người rời đi.
Quý Mạt chán nản nằm ở đó, lấy điện thoại ra mở lên, bên trong chỉ có một ứng dụng Baidu, Quý Mạt mở ra, gõ sư tử biết bay, sau đó Baidu lập tức hiện lên một dòng chữ, “Cơ sở dữ liệu thông minh hiện tại sư tử vẫn chưa biết bay, chỉ là sư tử bình thường, hãy tự điền vào cơ sở dữ liệu.”
Nhìn nhảy ra một chỗ trống, Quý Mạt tức giận tắt điện thoại, điền thêm vào cái con khỉ, nàng vẫn còn đang ngây người.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài sơn động, Quý Mạt vội vàng cất điện thoại vào túi. Thiên Hoang bước vào, trong tay mang theo một con tiểu thú bị lột tẩy sạch sẽ, nhìn nó có vẻ nhỏ, kỳ thật nó to bằng một con cừu, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Quý Mạt, đem quả dại từ trong quần áo để lên da thú, sau đó nhìn về phía Quý Mạt.
Quý Mạt nhìn thấy quả dại đỏ rực, đôi mắt sáng lên, nhưng nàng không dám đắc tội với nam nhân này, nàng vẫn không dám trực tiếp cầm lấy mà chỉ vào mình, cẩn thận hỏi, “Cho ta?”
Thấy Thiên Hoang gật đầu, nàng nhanh chóng lấy một quả, tùy ý lau vào quần áo rồi cắn nhanh một miếng, ngọt lành nhiều nước, thật sự rất ngon, trước đây nàng từng thấy một con sư tử mang loại quả này cho một số nữ nhân trong động, đáng tiếc là nàng chưa từng ăn qua, bây giờ cũng được ăn.
Thiên Hoang đã ngồi xổm một bên nhóm lửa, rồi sắp xếp con tiểu thú, khi Quý Mạt nhìn thấy trong tay hắn đá lấy lửa, có chút ngạc nhiên, những sinh vật giống người phi nhân loại này cũng biết sử dụng đá nhóm lửa? Sư tử cũng ăn đồ chín sao?
Quý Mạt một bên gặm quả dại, một bên ngồi xổm nhìn Thiên Hoang nướng thịt, một lát sau, mùi thơm của thịt tỏa ra khắp hang động, thịt được nướng chín vàng giòn, dầu mỡ từ thịt rơi trên lửa phát ra tiếng ‘xèo xèo’. Quý Mạt không ngừng nuốt nước miếng, đã lâu nàng chưa được ăn no. Trong một tuần này nàng chỉ toàn ăn một vài loại trái cây chua lét.