Chương 2: Trường Cánh Tóc Bạc Mỹ Nam

Quý Mạt trái tim đập loạn xạ, nàng nghĩ, nếu không thoát khỏi số phận bị những người này bắt giữ, nàng chỉ có thể chọn một người nào đó thuận mắt.

Thấy người nọ đẩy hai người bên cạnh muốn rời đi, Quý Mạt hít sâu một hơi chạy tới, “Dẫn ta đi.” Nàng không chút hình tượng ôm đùi nam nhân đó, nhìn hắn cầu xin.

Nam nhân có chút kinh ngạc, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người Quý Mạt, cả người Quý Mạt phát lạnh, nàng cảm giác mình như bị dã thú nhắm tới.

Thiên Hoang kinh ngạc nhìn giống cái đang quỳ trước mặt mình, gần như nửa khuôn mặt đều dính đầy bùn đất, nhìn không rõ mặt nhưng lại có một đôi mắt đen láy sáng ngời, khi nàng nhìn hắn, trong đôi mắt kia hiện lên ý cười mong đợi cùng cầu xin, giống cái này rất gầy giống như một con ấu tể còn chưa lớn, xem ra cần ăn nhiều một chút.

Thiên Hoang do dự một lúc, sau đó đẩy tay Quý Mạt ra, nói vài câu với hai người bên cạnh, Quý Mạt nghe không hiểu, nàng gần như đoán được người này không thích mình. Nhưng nàng cuối cùng cũng tìm được người vừa mắt, sao có thể buông tay.

Nàng vội vàng đứng dậy, chạy lại dùng sức ôm chặt nam nhân kia, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, “Đưa ta đi, ta sẽ cố gắng ăn cơm, ta mới 21 tuổi, vẫn còn có thể cao lên, cầu ngươi đưa ta đi, ta không muốn ở nơi này lớn lên bị xem như kỹ nữ!”.

Quý Mạt lải nhải một lúc lâu, Thiên Hoang một chữ cũng không hiểu, nhưng hình như hắn nghe được ngôn ngữ này ở đâu đó, Thiên Hoang cẩn thận suy nghĩ. Sau một lúc, nhìn giống cái này ôm lấy hắn như một con bạch tuộc, cuối cùng gật đầu.

Quý Mạt vui mừng khôn xiết, “Ngươi thật sự nguyện ý đưa ta đi?”

Oss và Hồ Gia ở bên cạnh hắn đều có vẻ mặt kinh ngạc, mặc dù họ có chút kiên nể đối với Thiên Hoang nhưng họ vẫn thuyết phục, “Thiên Hoang đại nhân, ngươi là Bạch Sư tôn quý nhất, làm thế nào có thể chọn một giống cái ngoại tộc? Hơn nữa còn ở trong hang động.”

Thiên Hoang phớt lời những gì hai người nói, quay sang nhìn Quý Mạt, “Ngươi có thể buông tay ra không?”

Quý Mạt nghe không hiểu, Thiên Hoang do dự một chút rồi ôm Quý Mạt vào lòng bước ra khỏi hang. Thiên Hoang cao 2m2, ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ.

Oss và Hồ Gia ở bên cạnh vẫn còn thuyết phục, nhưng Thiên Hoang vẫn tiếp tục bước đi không có ý định nghe họ nói.

Đây là lần đầu tiên Quý Mạt nhìn thấy bầu trời bên ngoài sơn động, một màu xanh biếc, nàng ngẩn đầu nhìn lên bầu trời lại phát hiện có hai mặt trời treo lơ lửng trên không, quả nhiên đây không phải là trái đất, tuy có đến hai mặt trời nhưng nàng không cảm thấy nóng, nàng phát hiện xung quanh đều là cây cối cao lớn tươi tốt, những cây đó cao tầm 30-40 mét, có lá rộng, có lá như lá liễu.

Thiên Hoang bước nhanh, khi Quý Mạt cảm giác được thân thể bay lên không trung, cô kinh ngạc hô một tiếng, nhanh chóng ôm chặt cổ Thiên Hoang, sau đó nàng kinh ngạc khi thấy mình nằm trên lưng với một đôi cánh trắng như tuyết, mà nàng đang bay trong vòng tay của hắn.

Hai nam nhân bên cạnh cũng dang rộng đôi cánh bay lên không trung, Quý Mạt trợn mắt há mồm nhìn họ, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

“Thế giới này không phải quá ảo mộng sao?” Thiên Hoang nghe được nàng nói chuyện, cúi đầu nhìn nàng.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiên Hoang, tim Quý Mạt khẽ đập, mặc dù biết hắn không phải là người nhưng nhìn hắn ở một khoảng cách gần như vậy, Quý Mạt không khỏi ngây người.