Chương 9: Đoạt Đồ Ăn Của Lợn Rừng (1)

“Nhị Đống ca, huynh dẫn mọi người xuống núi đi, ta muốn đi theo cháu trai cháu gái vào núi.”

Tô Huy có chút kích động, hắn ta vẫn còn muốn xem cháu trai cháu gái thể hiện tài năng, chuyện này đủ khiến hắn ra ngoài bốc phét được hồi lâu.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, nhưng cũng biết rõ bây giờ bọn họ cần thiết phải nâng lợn rừng xuống núi, miễn cho dã thú khác bị hấp dẫn tới đây.

Từng người nhìn về phía Tô Nhị Đống, hy vọng ông đừng chọn mình làm nhóm khuân vác đầu tiên.

Cuối cùng, Tô Nhị Đống dẫn một nhóm người khiêng lợn rừng lớn xuống núi, Tô Hoà mang vài người còn lại vào núi.

Trời cao vẫn tương đối chiếu cố Tô Hoà, vào sâu trong núi không bao lâu, thật sự để nàng tìm được củ mài.

Tô Hoà thao thao bất tuyệt chỉ cho Tô Chiêu cách thu hoạch hạt giống, những người còn lại phụ trách đào củ mài.

Chỉ là trời cao lại chế tạo thêm một cái phiền toái khác cho bọn họ, mới đào được mấy hố củ mài, lại có một đàn lợn rừng kéo tới.

Hơn nữa nghe tiếng động, số lượng lần này tương đối nhiều, Tô Hoà nhất thời không thể đoán chính xác được số lượng.

“Tất cả đều leo lên cây!”

Sau đó dẫn đầu leo lên.

Tô Đại Ngưu theo sát muội muội, đẩy muội muội lên cây xong mới theo sát leo lên, mới vừa đứng vững liền nhìn thấy một đàn lợn rừng ùn ùn kéo đến.

Thiếu niên nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Thế này cũng quá nhiều rồi.”

“Bốn con trưởng thành, bốn con không lớn không nhỏ, có hơi khó giải quyết.”

Tô Hoà cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, hiện tại chỉ có huynh muội hai người bọn họ có năng lực.



Mấu chốt là người tự nhận có cấp bậc cao nhất ở đây, Tô Huy không thấy rõ tình huống trước mắt, quan tâm hô lên: “Đại Ngưu, có chuyện gì vậy?”

Tô Đại Ngưu còn ngu ngốc mà hô to đáp lại.

“Huy thúc! Có rất nhiều lợn rừng, bốn con trưởng thành và bốn con non.”

Giọng kia quá lớn, lợn rừng nghe thấy liền giật mình, Tô Hoà ngay lập tức muốn đá hắn ta xuống dưới.

Lợn rừng nghe được tiếng động, vây quanh chỗ huynh muội bọn họ đang trốn, đầu húc mạnh vào thân cây, nếu không phải hai người gắt gao ôm chặt cành cây, khả năng đã bị rơi xuống.

Tô Đại Ngưu lúc này mới phát hiện sự ngu ngốc của mình, ngây ngốc mà nhìn muội muội, chột dạ: “Muội muội, chúng ta nên làm gì?”

Tô Hoà bất đắc dĩ,”Còn có thể làm gì bây giờ, tuỳ cơ ứng biến.”

Nói xong liền chém mấy nhánh cây xung quanh, giống như phi tiêu ném ra, đâm thẳng vào mắt lợn rừng.

Tô Hoà ở hiện đại đã luyện qua phi tiêu, độ chính xác không tệ hơn nữa có thêm thần lực của nguyên chủ, lực sát thương là chuẩn cmnr.

Tô Đại Ngưu thấy thế cũng học theo, chỉ là hắn ta không có kỹ xảo gì, chỉ dựa vào sức lực lớn mà phóng ra.

Lợn rừng phía dưới ăn đau kêu gào ầm ĩ, âm thanh bén nhọn thiếu chút nữa đâm thủng màng tai hai người.

Tô Hoà không chịu nổi, lập tức hạ thủ, thân mình nhảy một cái, tay cầm khảm đao chém về cổ lợn rừng nhanh chóng đưa chúng tới thế giới tây phương cực lạc.

Tô Đại Ngưu theo sau, cũng xuống dưới cùng chém gϊếŧ lợn rừng.

Bởi vì số lượng khá đông, bọn họ còn phải đề phòng những con lợn rừng khác công kích từ khắp phía, hai người đấu với lợn rừng mấy hiệp, thế giới cuối cùng mới khôi phục sự yên tĩnh.