“Đại ca, hiện tại chúng ta đã tránh thoát người Hồ, nhưng nếu về sau không chừng bọn còn tiếp tục đánh về phía Nam. Huynh đừng quên, ngũ thúc công một mạch từ mười năm tuổi trở lên như thế nào không? Hiện tại triều đình hủ bại, thiên hạ sớm hay muộn sẽ xảy ra đại loạn. Nếu không trở về được quê quán, chúng ta không phải nên tìm một chỗ khác an ổn sinh hoạt sao, nếu không lại chờ người Hồ đánh tới lại tiếp tục chạy nạn?”
Tô Đại Ngưu bị bộ dạng nghiêm túc của muội muội dọa đến, “Nhưng cũng không cần đi xa như vậy chứ, ta xem nơi này không tồi, chúng ta cứ ở đây an gia đi.”
Tô Hoà sờ sờ chán, đột nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang.
Nguyên chủ từ nhỏ đi theo Văn Xa đọc sách viết chữ, hắn cảm thấy nữ tử không cần đi theo đọc tứ thư ngũ kinh, sau khi nguyên chủ biết chữ liền tặng cho nàng ấy mấy quyển tạp thư đọc chơi.
Tô Hoà thật cẩn thận mà nhìn tộc nhân nơi xa, vẻ mặt thần bí nhìn thiếu niên, nói: “Đại ca, huynh còn nhớ tập thư Văn Xa đưa cho muội không?”
“Nhớ rõ! Muội mỗi lần mở sách ra liền ngủ, còn không cho ta xem, nói là sách do Văn Xa tặng cho muội.”
“…..”
Tô Hoà nhìn đôi mắt thanh triệt đến đáng sợ của ca ca, nội tâm vô cùng phức tạp.
Nàng ra vẻ trấn định nói: “Sở dĩ muội vừa nhìn đã ngủ, là bởi vì xem qua liền nhớ rõ, nhưng đó là Văn Xa ca ca đưa lên mới lấy ra tránh bị mốc meo.”
“Vừa mở ra xem không phải nhìn thấy nội dung được lặp lại à? Huynh cũng biết ta không có nhiều kiên nhẫn, nhìn nội dung không có gì mới mẻ còn có thể không buồn ngủ?”
Thật ra nguyên chủ một câu cũng chưa đọc qua, chính là đơn thuần nhìn vật nhớ người, chỉ là không có nhiều thứ để tưởng niệm lắm, cho nên nhìn trang sách liền buồn ngủ.
Tô Đại Ngưu làm như thật sự tin tưởng, gật gật đầu: “Vậy à.”
“Nhưng việc này cùng chuyện chúng ta đến Lĩnh Nam có liên quan gì?”
Tô Hoà vô cùng vui mừng, cuối cùng đại ca cũng bắt được trọng điểm.
“Muội nhớ trung thư kia có ghi lại, Lĩnh Nam núi non trùng điệp, chúng ta tìm địa phương tốt, đặt chân lên núi sâu mênh mang là có thế tránh né chiến loạn. Chờ thiên hạ bình định, chúng ta lại ra khỏi núi cũng không muộn.”
Đột nhiên, phía sau lưng truyền đến thanh âm già nua, “Tô nha đầu tính toán muốn chiếm núi làm vua?”
Thì ra là Tô Đại Sinh cùng tộc trưởng Tô Đại Phú đã đi tới, còn chưa đến gần liền nghe Tô Hoà nói.
Tô Đại Phú sau chuyện Tô Trân Nhi náo loạn mới phát hiện, người đề nghị đến Lĩnh Nam là Tô Hoà nữ nhi của Tô Nhị Đống, lúc này mới cùng đại đường ca đến hỏi rõ tình huống.
Kỳ thật Tô Hoà đã sớm phát hiện có người đến gần, mới cố ý lớn tiếng nói.
Cho nên khi nghe được âm thanh Tô Đại Ngưu bị doạ hết hồn, còn Tô Hoà vẫn trấn định tự nhiên.
“Phải, cũng không phải, ta muốn mang theo tộc nhân vào núi sâu tránh né chiến loạn. Về sau nếu gặp được Hoàng đế anh minh, chúng ta liền rời núi quy phục, nếu không cứ ở trong núi tránh né cũng không phải không thể.”
Tô Đại Phú có chút khϊếp sợ, không thể tin một nha đầu có thể nói như vậy.
“Để an toàn thời loạn thế, trốn vào núi sâu là biện pháp không tồi, chỉ là vì sao phải là Lĩnh Nam?”
“Nghe nói Lĩnh Nam dày đặc sương mù, thường xuyên có dã thú lui tới, Tô thị chúng ta chỉ có gần trăm người, phần lớn đều còn nhỏ, này…”
Hai lão đường huynh đệ ngươi một câu ta một câu, nói ra mọi nghi ngờ và lo lắng của mình.
Tô Hoà cũng nhìn ra hai lão nhân đang lo lắng, vì thế bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Tộc trưởng gia gia, vậy để ta nói thật, sở dĩ muốn đến Lĩnh Nam là mơ được tiên nhân chỉ dẫn, tiên nhân nói trong vòng hai năm này chỉ có Lĩnh Nam là an toàn nhất, nói ta phải mau chóng đến Lĩnh Nam.”
Cũng không thể nói cho bọn họ biết, kiếp trước chiến loạn không đánh tới vùng Lĩnh Nam đúng không?
“……”
“……”
“……”
Ba người bị Tô Hoà nói hươu nói vượn trấn trụ, dù sao họ cũng không thể tin được thiếu nữ này đời trước mấy năm đào rau dại, đối với khu vực Lĩnh Nam rõ như lòng bàn tay.