Chương 3: Mơ Thấy Tiên Nhân (1)

Tô Trân Nhi nháo lên, lão Lâm thị và Tô Tam Đống, người nhà nhạc phụ Dương gia cũng muốn cùng người khác rời đi, nhưng bị Tô Đại Sinh ngăn lại.

Cho nên trong đội ngũ hiện tại của bọn họ, ngoại trừ toàn tộc Tô gia gần trăm người, hai nhà Tô gia thôn Thạch đồ tể, Hà lang trung, còn có Chu Dương Quán là người ngoài.

Sau khi Tô Hoà tỉnh lại, lấy tin vật đưa cho Tô Trân Nhi, liền yên lặng đem tộc nhân và đám người trưởng thôn tách ra.

Tô gia thôn nguyên bản là đội ngũ có hơn ba trăm người bây giờ chia làm hai, một bên đi theo thôn trưởng, bên còn lại lấy nhà Tô Hòa dẫn đầu.

Cũng may trong đội ngũ của bọn họ còn có tộc trưởng, Tô Hoà không cần lo lắng ai sẽ là người lãnh đạo.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là lấp đầy bụng.

Bởi vì đi theo bọn họ lưu đày là năm chi gần nhất trong tộc, trong tay bọn họ căn bản không có bao nhiêu lương thực, một đường đến phương Nam đều dựa vào đào rau dại và được thân thích tiếp tế mà vượt qua.

Một lần nữa phân đội, chỉ còn lại mấy nhà có quan hệ tốt với người trong tộc, Thạch gia, Dương gia, Hà gia đi theo. Tuy rằng hai nhà Chu, Dương được tính là còn nhiều lương thực, cũng không thể chống đỡ được Tô gia không lương thực, người đông!

Càng khó hơn là, một mạch trước đây dường như mỗi nhà chỉ có một độc đinh, từ đời tằng tổ phụ đi xuống đột nhiên gia tăng mãnh liệt, sau này càng nhiều hơn.

Nói cách khác, Tô Hoà có rất nhiều đường bá đường thúc và đường huynh đệ tỷ muội, hơn nữa tiểu thúc thúc cùng đệ muội chiếm đa số, bốn họ khác cũng là trẻ con chiếm đa số.

Haizz.



Một đội ngũ chạy nạn có gần hai mươi củ cải nhỏ và tiểu nữ oa, mới sinh, mười mấy người già, chiếm phần lớn trong đội ngũ.

Loại đội ngũ này làm sao nàng có thể mang theo!

Tô Hoà rất là đau đầu.

Tô Đại Ngưu yên lặng đi tới, thấy muội muội cau mày cho rằng nàng đang luyến tiếc tín vật kia, lòng căm phẫn nói: “Muội a, ngươi đừng thương tâm, ta không tin không còn tín vật Văn Xa liền không tuân thủ lời hứa.”

“Hắn nếu làm như vậy, ta… ta liền đánh chết hắn!”

Tô Hoà nhìn ca ca ôn hoà thật thà, trong lòng có chút phiền muộn.

Ca ca sinh đôi đại danh là Tô Bá Du, giống với nguyên chủ, đều có sức mạnh phi thường, cụ thể khỏe đến mức nào chưa rõ.

Nguyên chủ là nữ nhi, cha mẹ và Tô Đại Sinh không để chuyện nguyên chủ có sức lớn ra bên ngoài, nhưng không ngăn cản nam nhi như Tô Đại Ngưu. Vì tổ tiên Tô gia cũng có người đã sở hữu thần lực, cho nên toàn thôn thậm chí toàn bộ người trên trấn đều biết Tô gia thôn có đại lực sĩ là Tô Đại Ngưu, đều chờ đợi hắn có thể như tổ tiên, làm được việc lớn.

Bởi vì có ca ca bảo hộ, nguyên chủ theo sau lén ăn khá nhiều thần lực mới có thể duy trì, chỉ là lại làm khổ phu thê Tô Nhị Đống.

Nhi nữ ăn quá khoẻ!



Đời trước, vì để muội muội trong hậu cung có thể trôi qua tốt hơn, Tô Đại Ngưu ỷ vào sức lực của mình lén đi tòng quân, sau đó bị chiến hữu bán đứng, chết trận sa trường.

Sau khi chết còn bị sủng phi của hoàng đế vu hãm ca ca thông địch bán nước, liên luỵ cả nhà bị chém đầu.

“Ca, huynh nghĩ cái gì vậy?” Tô Hoà có chút bất đắc dĩ.

Tín vật trong lòng cổ nhân không phải vật tầm thường, sở dĩ nàng sảng khoái đưa tín vật ra chính là thuận theo ý nguyện của nguyên chủ, rời xa hoàng đế ngựa giống tương lai Văn Xa.

Thuận tiện giúp nguyên chủ thực hiện nguyện vọng, mang tộc nhân vào núi sâu tránh né chiến loạn, nhưng hiện tại nàng không có cách nào nói rõ ràng cho bọn họ.

“Ta đang buồn về việc lương thực, suy nghĩ làm thế có thể an toàn đến Lĩnh Nam, tìm được ngọn núi tốt để tị nạn.”

Tô Đại Ngưu gãi gãi đầu, “Việc này để tộc trưởng và các trưởng bối suy nghĩ là được, sao lại đến lượt vãn bối như chúng ta?”

“…….”

“Đại ca, huynh đừng quên là muội đề nghị đến Lĩnh Nam.”

“Kia, chúng ta có thể không đi nữa! Chúng ta đã chạy trốn đến nơi này, người Hồ hẳn không thể đuổi đến đây.”

Tô Hoà nhìn bộ dáng thành thật của đại ca rất là bất đắc dĩ, ca ca quá đơn thuần, trách không được đời trước bị người khác bán đứng.