Chương 5: Kiểm Tra Thần Lực (1)

Vẻ mặt bọn họ không thể tin tưởng, phảng phất như đang nói ngươi coi ta là tiểu hài tử sao?

“Về việc dã thú ngài không cần lo lắng, sức lực của ta và ca ca lớn, mang mọi người ở trong núi rừng sinh sống không phải vấn đề.”

“Cái gì?!”

Tô Đại Phú cùng Tô Đại Ngưu đột nhiên kinh hô lên.

“Khụ khụ!”

Tô Đại Sinh thấy tộc trưởng trừng mắt nhìn về phía mình, hắng giọng ngượng ngùng nói: “Đại Phú a! Kỳ thật hai người huynh muội bọn họ đều được truyền thừa thần lực từ tổ tiên, chỉ là…. Khụ khụ! Tô nha đầu dù sao cũng là nữ nhi, cho nên ta bảo nhà Nhị Đống che dấu, ha ha.”

Tô Đại Phú cùng Tô Đại Ngưu không thể tưởng tượng được nhìn Tô Hoà .

“Đại đường ca, ngươi không thể lừa gạt cả tộc trưởng là ta!”

Ngữ khí có chút u oán, Tô Đại Sinh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, hy vọng tộc trưởng không nhìn thấy ánh mắt chột dạ của ông.

Tô Hoà lười giải thích, tiến lên ôm một cây cổ thụ rút lên.

“!!!”

Ba người lại một lần nữa kinh sợ.

“Tiểu Hoà!”

Lục Quế Hoa đang muốn qua bên này thấy thế, cả kinh hô lên.



“……” Tô Hoà rất là bất đắc dĩ.

Mẫu thân như thế nào lại tới đây?

Nàng căng da đầu nói lại chuyện tiên nhân chỉ đường, còn thần bí mà nói bọn họ giữ bí mật, sau đó nói ra kế hoạch của chính mình.

“Tô gia trăm người chúng ta đều là lưu đày chuyển chạy nạn, không xu dính túi, trời cũng sắp chuyển sang đông, nếu muốn chạy tới Lĩnh Nam phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“Con đoán người Hồ sẽ không tấn công đến bên này nhanh như vậy, cho lên chúng ta một bên vừa đi về hướng Nam, vừa vào núi tìm đồ có giá trị kiếm tiền mua sắm vật tư cần thiết.”

“???”

Mấy người bị nàng chuyển đề tài đến ngây ngẩn cả người.

“Khụ khụ!”

Tô Hoà giảm bớt chút xấu hổ, lại tiếp tục.

“Hướng Nam Đàm Châu phần lớn là núi rừng, ta muốn mang một phần tộc nhân vào núi đi săn, tìm kiếm thổ sản vùng núi.”

“Như vậy có được không? Tô thị nhất tộc chúng ta ở quê quán cũng chưa từng đi săn bắt…”

Tô Đại Sinh có chút lo lắng, bọn họ cũng mới đào rau dại ở rìa ngoài núi, về sau lại kết nhóm với thôn dân, chưa từng vào sâu trong núi.

“Đại gia gia, không có ai trời sinh đã biết đi săn, huống chi chúng ta còn muốn vào núi rừng ẩn cư, về sau không tránh khỏi sẽ gặp phải dã thú, hiện tại chính là thời điểm để luyện tập.”

Tô Đại Phú nghĩ thấy lời này có lý, nghiêm túc nói: “Tô nha đầu nói rất đúng, mùa đông cũng sắp tới, chúng ta cần sớm an ổn định cư.”



Hai đường huynh đệ cứ như vậy bị chuyển dời sự chú ý, không ai rối răm chuyện tiên nhân nữa.

Tô Hoà thấy tộc trưởng không trực tiếp phản đối thì rất vừa lòng, tràn đầy tự nhiên nói: “Tộc trưởng gia gia nói đúng, ta nghĩ kỹ rồi, trên đường đến Lĩnh Nam chúng ta phải đi qua hai phủ thành lớn là Đàm Châu và thành Thành Châu. Khi đi qua đây chúng ta dừng lại lâu một chút, mua chút vật dụng cấp bách liền lên đường.”

“Ta đã được Văn Xa ca ca cho xem qua bản đồ, phỏng chừng đi thêm một ngày đường có thể đến thành Đàm Châu, hiện giờ sắc trời đã muộn, ngày mai chúng ta đến đỉnh núi phụ cận xem thử.”

Vị hôn phu tiện nghi bây giờ vẫn có tác dụng.

Tô Đại Phú trong mắt tràn đầy khϊếp sợ cùng vui mừng, gật gật đầu, “Được, ngươi muốn bao nhiêu người, ta đây sẽ đi an bài.”

“Thanh niên trai tráng sáu người ở lại, còn lại đều cùng chúng ta lên núi, phụ nhân sức lực lớn cũng đi cùng.”

“Thiếu niên,… mười hai tuổi trở lên, nhanh nhẹn một chút đều có thể đi theo.”

Vốn định nói 18 tuổi trở lên, nhưng lại nghĩ đây là cổ đại, hơn nữa trong đội ngũ 18 tuổi trở lên không có bao nhiêu.

Lục Quế Hoa ngây ngốc nhìn khuê nữ, này đây vẫn là khuê nữ của mình sao?

Ngày thường tuy rằng khuê nữ làm việc sấm rền gió cuốn, làm xong chuyện lại lấy thư tịch con rể tặng ra xem, vì phòng ngừa Nhị Ngưu gây sự, còn đặc biệt để đồ quan trọng trong phòng mình.

Tô Hoà bị mẫu thân nhìn đến không được tự nhiên, “Làm sao vậy nương?”

Chẳng lẽ nàng đã bị bại lộ?

Nghĩ lại tính tình nguyên chủ, chính là một nữ hán tử lời nói sấm rền gió cuốn, hiện tại nàng chỉ nói nhiều hơn một ít, chưa làm gì quá phận sự đi?

Nàng đã tận lực nói ít rồi mà!