Chương 35: Đồng Đội Heo (1)

Âu Dương Hoài rất cảnh giác nhìn vị công tử nhà giàu, người này sẽ không có nhãn lực muốn cướp đồ của công tử nhà mình chứ?

Công tử nhà giàu thở dài một hơi, ra vẻ thương tâm nói: “Tiền bối có phải có gì đó hiểu lầm Lương Diệp rồi không? Vì sao lại không thích tại hạ như vậy?”

Tô Hoà nhìn bộ dáng bạch liên nam của hắn, nội tâm chấn động.

Thì ra nam nhân mà trà lên cũng rất…. Nhu nhược đáng thương (đáng đánh).

”Khụ khụ!”

Đại khái do ánh mắt của nàng quá nóng bỏng, Lương Diệp có chút ngượng ngùng.

”Vị huynh đệ này, hai lão hổ này do hai người bắt được?”

Tô Đại Ngưu đang định nói, bị Tô Hoà ngăn lại.

”Đúng vậy, chúng ta may mắn bắt gặp chúng đang đánh nhau, nhân lúc chúng không phòng bị ngay lập tức đánh lén.”

Lương Diệp: “…..”

Cũng không cần nói trắng ra như vậy, giống như lời lúc nãy hắn đã khinh bỉ bọn họ.

Đây còn không phải bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau trong truyền thuyết sao?

Tô Hoà đem biểu tình của hắn đặt ở trong mắt, không định giải thích quá nhiều, tiếp tục dò hỏi, “Công tử có muốn mua không?”

Lương Diệp bị ánh mắt của nàng nhìn sau lưng liền phát lạnh, nhìn kỹ lão hổ.

Tỏ vẻ đáng tiếc nói: “Lão hổ này da lông bóng loáng, đáng tiếc khi đánh nhau để lại nhiều vết rách, chậc!”



Hai huynh muội liếc nhau, cũng minh bạch.

Tô Hoà: “Công tử nói có lý, cho nên chúng ta chỉ muốn bán riêng thịt và xương, vuốt, không biết công tử có hứng thú không?”

”Chỉ bán thịt và xương hổ?”

Không nói đến Lương Diệp và Âu Dương Hoài, ngay cả người Tô gia cũng rất kinh ngạc, bọn họ lần đầu tiên nghe được phương pháp bán hàng như vậy.

Âu Dương Hoài thấy nàng nghiêm túc, ngay lập tức cười ha ha.

”Tiểu cô nương định bán hai lão hổ này bao nhiêu tiền?”

Tô Hoà làm một dáng bị lỗ vốn, “Cả hai đều là hai lão hổ đã thành niên, cả thịt hổ và hổ cốt có đến bảy tám trăm cân, ta không lấy nhiều lắm, tất cả là 350 quan, đóng gói mang đi.”

Lương Diệp và Âu Dương Hoài nghe vậy, khóe miệng run rẩy.

Đây là không lấy nhiều lắm sao?

Tô Hoà thấy bọn họ chậm chạp không nói lời nào, quay về chỗ người nhà định đi vào thành.

Tô Nhị Đống thấy nữ nhi muốn vào thành, vội vàng tiến lên nhẹ giọng nhắc nhở.

”Khuê nữ, con quên rồi sao, chúng ta không có hộ tịch bây giờ được coi là lưu dân không thể vào thành.”

Tô Hoà nghe vậy ngây ra tại chỗ.

Đúng vậy! Bọn người nguyên chủ trên đường lưu đày được phóng thích, còn chưa kịp quay trở về quê quán lấy hộ tịch, hiện tại bọn họ đều không có hộ khẩu.



Âu Dương Hoài thính lực rất tốt, nghe được lời Tô Nhị Đống nói trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.

“Tiểu cô nương! Nếu không ngươi bán rẻ lại cho lão phu đi.”

Tô Hoà thấy ông một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, đoán ra ông đã nghe được lời phụ thân.

Có chút bất đắc dĩ nhìn phụ thân, quay đầu lại hỏi: “Lão nhân gia muốn giá cả như thế nào?”

Âu Dương Hoài cười đắc ý, “Một trăm quan.”

”Ngươi nằm mơ!”

Tô Hoà tức giận muốn đánh người, xem ra là nàng nhìn nhầm lão nhân này.

Dám nhân cơ hội ăn cướp!

”Ca, đi! Chúng ta đến cửa thành trước.”

Âu Dương Hoài đại khái không nghĩ tới Tô Hoà sẽ mắng chửi người, sững sờ tại chỗ, sao bỗng nhiên lại mắng người!

Đến tận khi người Tô gia đi được một đoạn, ông mới phục hồi lại tinh thần, “Ôi! Cô nương! Đứng lại!”

Lão nhân vẫn rất linh hoạt, nhanh chóng chặn đường Tô Hoà.

”Tiểu cô nương! Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, ngươi thấy giá cả không thích hợp chúng ta thương nghị lại là được, không nên mắng chửi người ta đâu!”

Tô Hoà khoanh tay trước ngực, “Đó là do ta không nhìn thấy thành ý của ngài, không muốn thương nghị tiếp.”

Lương Diệp vừa rồi cũng ngẩn ra, giờ mới theo sau Âu Dương Hoài lên.