Chương 36: Đồng Đội Heo (2)

Nghe nàng nói như vậy, vội vàng hỏi: “Cái kia, vị huynh đệ này, vậy có thể thương lượng giá cả với tại hạ hay không? Ta trả giá 200 quan.”

Huynh đệ?

Đây là xưng hô gì?

Tô Hoà cảm thấy hắn nhút nhát, bộ dáng căng da đầu thì xem như đã hiểu ra.

Hoá ra nam nhân trước mặt không nhận ra thân phận nữ nhi của nàng, cho rằng mình cùng là huynh đệ.

”A, ngươi có thành ý hơn so với lão gia tử kia nhưng không nhiều lắm, chúng ta vẫn lên ra ngoài thành bán thôi.”

Âu Dương Hoà vốn tức giận Lương Diệp dám đoạt sinh ý của mình, nghe được câu sau của nàng suýt bật cười ra tiếng.

”Đàm Châu lớn, sẽ có quý nhân có thể mua nổi.”

Tô Hoà tự hỏi tự trả lời, Tô Đại Ngưu chuẩn bị đẩy xe đi tiếp.

”A! Cô nương! Từ từ!”

”Lão phu trả thêm tiền, 300 quan ngươi thấy thế nào?”

Hai huynh muội ăn ý dừng bước chân, đồng thời xoay người, “Thật sao?”

”…….”

”…….”

Âu Dương Hoài đột nhiên hối hận.

Lương Diệp kinh ngạc, hai huynh đệ này sao có thể ăn ý với nhau như vậy?

Thao tác tiếp theo của Tô Hoà càng khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối.



”Thấy các người đều muốn mua, ta ở đây có một kiến nghị các vị có muốn nghe thử không?”

”Kiến nghị gì?”

”Cái vị có thể cùng nhau mua nha! Các vị mua chung sau đó tự chia số lượng theo số tiền mình bỏ ra.”

”Ta có thể cho các vị chút ưu đãi, tổng cộng tất cả 300 quan, nhưng mà….”

Âu Dương Hoài cảm thấy không có chuyện gì tốt, đáy lòng không khỏi nhảy lên.

”Các vị phải mua cả mấy con mồi khác của chúng ta.”

Lương Diệp tuổi vẫn không lớn chưa trải sự đời, nhẹ nhàng nói: “Đây không phải chuyện gì lớn, chỉ có 300 quan mà thôi tại hạ không cần mua chung, con mồi khác trong tay các ngươi tại hạ cũng có thể mua được.”

Còn đặc biệt có tri kỷ, săn sóc nhìn Âu Dương Hoài nói: “Âu Dương tiền bối, ngài nếu muốn nếm thử cũng không cần tranh giành mua, tại hạ mua xong sẽ mang một ít đến cho ngài nếm thử.”

”Ngươi! Khẩu khí thật lớn!”

Âu Dương Hoài giống như rất tức giận, nhưng trong mắt lại đang lật bàn tính lạch cạch.

Không tốn một xu mà vẫn được ăn cũng không phải không thể, nếu không không tranh nữa?

Tô Hoà kinh ngạc liếc mắt nhìn Lương Diệp một cái, gọi mấy người Tô Đại Phú mang con mồi lên.

Đến lúc Lương Diệp nhìn thấy một đám thỏ hoang gà rừng bị trói vẫn sống sót nhảy nhót tung tăng, nháy mắt cả người hoá đá.

Bọn họ đây là mang hết động vật trong rừng đến à?

Âu Dương Hoài trêu ghẹo nói: “Tiểu tử, còn muốn mua không?”

Lương Diệp tức giận trừng mắt nhìn ông một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mua!”



”Người đâu! Đến đưa tiền!”

Gã sai vặt khó xử nói: “Công tử, ngài quên vẫn chưa hỏi giá cả.”

“Chỉ là mấy loại động vật bình thường, không cần hỏi cứ tính theo giá thị trường mà trả.”

Tô Hoà thấy gã sai vặt đi kiểm kê số lượng gà rừng và thỏ hoang, liền muốn tự mình đi lột da hổ, khiến mọi người bị doạ sợ.

Lương Diệp càng không vui: “Ngươi muốn chúng ta mang đống thịt đầy máu me cứ thế vào thành?”

Tô Hoà nghiêng đầu: “Bằng không thì sao? Da hổ của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lương Diệp tức giận đến ngứa răng: “Da hổ các ngươi bán thế nào? Tại hạ sẽ mua.”

Tô Hoà lúc này vô cùng hiền hoà, cẩn thận phân tích.

”Công tử cũng đã nhìn thấy, da hổ bị rách không ít chỗ, đặc biệt là hổ mẹ nó gần như đã bị con đực cào chết. Da hổ bị tổn hại nghiêm trọng, khẳng định không thể bán được giá tốt.”

”Cái này nên để lại cho chúng ta tự dùng đi, da lông của hổ đực thật ra không tồi, ngài trả một trăm quan là được.”

”…….”

Lương Diệp lại lần nữa bị doạ cho khϊếp sợ, đây là gian thương trong truyền thuyết sao?

Cũng may có Tô Nhị Đống hàm hậu bên cạnh đứng ra nhắc nhở, “Khuê nữ, da hổ lành lặn mới có thể bán với cái giá này.”

Tươi cười trên mặt Tô Hoà cứng đờ, phụ thân không xuất lực nhưng thời điểm mấu chốt luôn dễ dàng cắm nàng một đao.

Mấu chốt là Tô Đại Phú cũng tán đồng: “Đúng vậy! Tiểu Hoà! Phải là một tấm da hổ hoàn toàn không bị tổn hao gì mới bán được giá này.”

Tô Hoà: …….

Cái gì được gọi là đồng đội heo! Cái này chính là đồng đội heo!