Chương 34: Nóng Hổi (2)

Vừa đến ngã rẽ vào cửa thành liền gặp dược người quen.

Âu Dương Hoài đang ngồi dựa vào xe ngựa, vui vẻ thoải mái uống bình rượu nhỏ. Được người bên cạnh đẩy một cái mới dừng lại, bảo phu xe đánh xe ngựa lại đây.

”Tiểu cô nương!”

Tô Hoà lại một lần nữa bị ông ấy làm ngạc nhiên, ông lão này sao vẫn chưa vào thành?

”Ngài sao lại ở đây?”

”Haiz! Còn không phải…. Còn không phải lão phu ta thèm đồ ăn ngươi làm sao. Đi! Hồi phủ cùng lão phu!”

”Aii! Từ từ!”

Tô Hoà đảo khách thành chủ, kéo người đến chỗ bên cạnh xe chở hổ, “Lão gia tử, ngài xem ta mang thứ gì tốt đến cho ngài này?”

Nói xong, Tô Đại Ngưu bên cạnh vén cỏ dại phủ trên người con hổ lên.

”Hổ…là hổ?”

”Ai nha! Thật sự là lão hổ!”

Lão nhân lúc đầu không thể tin tưởng, lúc sau cao hứng thiếu chút nữa đã nhảy lên.

Tô Hoà rất vừa lòng với phản ứng của ông, “Lão gia tử, ngài có thể ra giá mua được không?”

Lão nhân vốn đang hưng phấn liền ngưng lại, sau đó cười cười trêu ghẹo: “Đây không phải muốn bán cho ta sao?”

Tô Hoà nhún nhún vai, “Ta vốn muốn bán, nhưng ngài nhìn bộ dáng này của ta xem, đương nhiên phải bán được giá cao mới tốt.”

”Ha ha ha ha!” Âu Dương Hoài ngửa mặt lên cười to.

”Đúng, đúng, bộ dạng ngươi hiện tại khốn cùng tuyệt vọng, nhưng đồ gì cũng có thể lấy ra bán.”

”Ngài có thể mua được không?” Tô Hoà trực tiếp hỏi.

Âu Dương Hoài lắc đầu, “Thật không dám giấu giếm, lão phu không có năng lực mua hết một con hổ.”



”Bất quá….”

”Bất quá cái gì?” Tô Hoà vội vàng hỏi.

”Bất quá có người mua được.”

”Ai?”

”Công tử nhà ta!”

”…….”

Nói thật, Tô Hoà không phủ nhận người kia có đủ năng lực này nhưng nàng chỉ không thích nhìn bộ dáng cao quý không thể với tới của hắn.

Nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, vì thế tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Âu Dương Hoài một cái, “Ngài xác định?”

Âu Dương Hoài cười lạnh, “Đương nhiên xác định, ở thành Đàm Châu này người có năng lực cùng một lúc mua hai lão hổ chỉ có công tử nhà ta.”

Tiểu nha đầu này không có ý xấu với chủ tử, người khác thì không coi tiền như rác.

”Bao nhiêu tiền?”

Âu Dương Hoài thần bí giơ ba ngón tay lên.

Tô Hoà cạn lời, cổ nhân sao cứ thích loanh quanh vòng vo?

Nói thẳng một câu không được à?

”300 quan một con?”

Âu Dương Hoài bị giá cả của nàng doạ cả kinh thiếu chút đã té ngã, “Nghĩ cái gì vậy? Hai con 300 quan.”

Tô Hoà không quá vừa lòng với cái giá này, thử hỏi lại: “Bao gồm vuốt và da hổ?”

”Đương nhiên!”

Âu Dương Hoài khϊếp sợ, “Chẳng lẽ, ngươi cho rằng cái giá này chỉ có thịt hổ?”

Tô Hoà gật gật đầu, “Đúng vậy, ta đi tìm người khác hỏi một chút.”



Rõ ràng nàng không hài lòng với giá cả này, quay đầu lớn tiếng gọi Tô Đại Ngưu, “Ca, đắp cỏ lên, chúng ta vào thành.”

Tô Đại Ngưu chỉ nghe lời muội muội, lập tức đắp cỏ dại lên chuẩn bị đẩy xe.

”Cái gì? Ngươi còn muốn bán cho người khác?” Âu Dương Hoài không thể tin.

”Chậc! Tiểu cô nương! Ngươi nghe ta nói đã, ở thành Đàm Châu này ngươi không thể tìm được người khác dễ nói chuyện như công tử nhà ta đâu.”

Âu Dương Hoài cực lực khuyên bảo, phía sau đã truyền đến một thanh âm, “Âu Dương tiền bối!”

Chỗ rẽ vào thành bỗng xuất hiện mấy chiếc xe ngựa, người đi đầu là một vị công tử áo lam nhà giàu, đang phất tay về phía này.

Trong chốc lát, xe ngựa đã đến chỗ bọn họ.

”Ôi! Thật sự là lão hổ! Tại hạ còn tưởng do mình nhìn nhầm.”

Tô Đại ngưu vừa mới lấy ‘chăn’ che được nửa lão hổ, nhận được ánh mắt của muội muội lại đem cỏ dại lột ra.

”Công tử, đây là lão hổ chúng ta mới bắt được hôm nay, còn nóng hổi, ngài muốn mua không?”

”……”

Tô Hoà muốn tìm khe đất chui xuống, đại ca thật biết chào hàng.

Công tử nhà giàu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười ha ha.

Âu Dương Hoài có vẻ không mấy ưa thích hắn, tức giận nói: “Ngươi không ở nhà đọc sách cho tốt, ra ngoài làm cái gì?”

Công tử nhà giàu không ghét bỏ thái độ của ông ấy, thản nhiên mở phiến quạt.

Tô Hoà theo bản năng né tránh, sợ bị quạt trúng người.

Nàng không hiểu cổ nhân sao cứ thích dùng quạt, trời cũng sắp vào đông rồi.

”Tiền bối có điều không biết, tại hạ vẫn luôn chăm chỉ khổ học nửa phần không dám chậm trễ. Đây không phải do tiểu muội trong nhà bướng bỉnh, lôi kéo tại hạ cùng nàng đến chùa miếu ngoài thành bái phật.”

”Được rồi, được rồi. Lão phu không có thời gian nghe mấy lời này của ngươi, ngươi đến đây có việc gì không?”