Chương 33: Nóng Hổi (1)

Hổ mẹ vẫn cử động được, chỉ là động tác càng ngày càng chậm chạp cuối cùng ngã ầm xuống, nước mắt vẫn còn đọng lại.

Tô Hoà đồng ý, nhưng cũng đưa ra điều kiện: “Vậy đi, ta cũng muốn biết cảm giác nuôi là hổ là như thế nào.”

”Bất quá bản thân ta không thích ăn thiệt, ta thấy ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, ta muốn đợi chút nữa sẽ mang ngươi và đối thủ của ngươi đi bán, ngươi không được trách ta!”

”Cứ coi như tiền sữa bột và phí sinh hoạt cho hài tử của ngươi đi, được chứ?”

Nàng lầm bầm lầu bầu một hồi, hổ mẹ nghe không hiểu, vẫn cứ yên lặng rơi lệ.

Tô Hoà không muốn kéo dài thời gian, “Nếu ngươi đồng ý, thì nắm lấy tay ta được không?”

Nói xong liền duỗi tay sờ sờ móng vuốt hổ mẹ, thấy nó không phản kháng liền quyết định: “Vậy mọi chuyện đã định rồi nha!”

Hổ mẹ dường như cảm ứng được thiện ý của nàng, yên lòng nhắm mắt lại.

Tô Hoà duỗi tay thử một chút, xác định nó đã ngừng thở liền bắt đầu bận rộn.

Đầu tiên đơn giản làm một cái bè, sau đó ném hai con hổ lớn lên trên.



Nàng vốn định để hổ con vào không gian, nhưng lại nghĩ đến người nhà dưới chân núi, liền tìm mấy dây leo mềm mại đan thành một cái rổ nhỏ, lúc này mới để hổ con vào không gian.

Sau đó kéo bè xuống núi, nửa đường gặp được Tô Đại Ngưu đang quay lại tìm người, nàng vội vàng chia ra mỗi người vác một con hổ xuống dưới.

Hai huynh muội nhanh chóng xuống núi, đến dưới chân núi Tô Hoà mới lấy hổ con trong không gian ra. Tô Đại Ngưu là thẳng nam tâm thô, hoàn toàn không để ý đến chuyện hổ con bỗng nhiên xuất hiện.

Đến tận khi Tô Nhị Đống đến đón người, kinh hô: “Đại Ngưu, hai huynh muội các con sao vừa khiêng hổ, lại còn mang theo cả trứng gà về được!”

Thôn dân đi theo tới, nhìn thấy trên người hai huynh muội vác hổ thì bị doạ sợ rồi, nghe được âm thanh mới lấy lại tinh thần, sôi nổi tiến lên hỗ trợ.

”Ôi! Không phải trứng gà, là dã thú sơ sinh?”

Tô Huy chạy nhanh nhất đến bên Tô Hoà, mới đầu cũng tưởng là trứng gà định đi lên cầm giúp, kết quả phát hiện là một con thú non.

Hắn chưa từng thấy qua hổ con, chỉ là phỏng đoán.

Tô Hoà cũng không gạt bọn họ, liền kể lại chuyện mình đánh gϊếŧ một cặp hổ và nhận nuôi hổ con.

Tô Huy nuốt nuốt nước miếng, “Mẹ hổ nhờ nuôi giúp?”



”Đúng vậy! Ta vốn dĩ thấy nó bị thương không nhẹ định chờ đưa nó đi nốt một đoạn đường, kết quả nó lại dùng hết sức sinh con non, còn rơi lệ nhìn ta.”

”Ta còn hỏi lại nó xem có phải có ý này không, nó tỏ vẻ đúng, ta liền cố mà đáp ứng thôi.”

Tô Nhị Đống cảm thấy có lẽ mình gặp phải ảo giác, “Hổ mẹ còn biết nói?”

”Không có! Con hỏi nó có đúng là có ý này không, nếu đúng thì nắm tay con, nó liền nắm.”

Hồn hổ mẹ: Ta không nắm, nhưng xác thật là gửi gắm cô nhi.

Tô Đại Ngưu vừa gặp muội muội đã bị an bài mang hổ xuống núi, cho rằng phía sau đang có mãnh thú đuổi theo, vác hổ trên lưng xong liền chạy xuống núi căn bản chưa kịp hỏi gì.

Bây giờ nghe xong cũng choáng váng, “Nó thật sự nắm tay muội?”

”Đúng, nắm tay xong liền nhắm mắt ngã xuống.”

Các thôn dân đều kinh hô than thần kỳ, định hỏi thêm nhiều hơn thì bị Tô Hoà đánh gãy.

”Các hương thân, chúng ta phải nhanh chóng giữ thể lực chuẩn bị lên đường đến Đàm Châu.”