Chương 32: Hổ Mẹ Gửi Gắm (2)

Tô Nhị Đống vừa định khuyên khuê nữ, nhưng ông biết rõ tính tình nữ nhi của mình, vì thế ngoan ngoãn dẫn đầu chỉ huy thôn dân xuống núi.

Điều này làm Tô Hoà rất vui mừng.

Chờ các thôn dân đi xa, Tô Hoà tìm theo hướng phát ra âm thanh liền thấy hai con hổ đang đánh nhau, còn là một con đực và một con cái.

Ha! Thật là mới lạ.

Không phải nói một núi không thể có hai hổ, trừ khi đó là một cặp con đực và con cái sao?

Hơn nữa rõ ràng hổ mẹ đã bại trận, con hổ đực còn muốn cắn chết nó, một chút cũng thương hoa tiếc ngọc.

Tô Hoà tỏ vẻ nhìn không được, vì thế liền bê cục đá to bên cạnh lên dùng sức đập mạnh lên người con hổ đực.

Cục đá rất lớn rất nặng, hơn nữa Tô Hoà còn dùng thần lực để ném mạnh, toàn bộ sức lực vô cùng mạnh mẽ trực tiếp làm con hổ đực bay xa.

Đáng tiếc con hổ kia mạng lớn, rất nhanh đã đứng dậy, lắc lắc đầu phi thân như bay về phía nàng.

Hiện tại trên tay Tô Hoà đã không phải khảm đao kia của Chu gia, mà là dao gϊếŧ heo của đồ tể, tuy rằng sắc bén nhưng đây cũng là bảo vật gia truyền nhà người ta, không thể cứ mạnh mẽ ném nó qua.

Ngay lúc con hổ xông đến trước mặt, nàng đột nhiên lắc mình tránh đi, con hổ cứ thế đâm mạnh vào gốc cây.

Con hổ ngoan cường lại nhanh chóng đứng dậy công kích, nhưng Tô Hoà lại một lần tránh thoát, nó lại một lần vồ vào khoảng không.



Như vậy tới lui vài lần, Tô Hoà rõ ràng phát hiện tốc độ của nó chậm đi không ít, vì thế khi thấy nó lần nữa xông tới đây liền nhấc tay lật con dao, chém vào cổ nó.

Chỉ nghe ‘đát’ một tiếng, dao mổ heo chém đến một phần ba chiều sâu, Tô Hoà rút dao ra rồi lại lần nữa chém xuống, cái chém này làm đầu hổ cũng nứt ra.

Bùm một tiếng, con hổ ngã xuống.

Tô Hoà lau qua vết máu trên mặt, liền đi đến chỗ con hổ cái định tiễn cả hai cùng lên đường.

Nhưng vừa đến gần con hổ cái, nàng dừng lại.

Đây là một con hổ cái sắp sinh!

Hổ mẹ bị thương rất nghiêm trọng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được nó, huống gì Tô Hoà còn đang muốn mạng của nó.

Nhìn hổ mẹ nỗ lực sinh con, Tô Hoà có chút không đành lòng, cũng không biết con hổ đực tại sao có thể nhẫn tâm ra tay.

Tô Hoà nghĩ bản thân đã thu hoạch được một con hổ đực lớn, muốn một lần phát thiện tâm, mặc kệ số mạng của hổ mẹ.

Lúc nàng chuẩn bị rời đi, nghe thấy hổ mẹ kêu rên, xoay người liền thấy hổ mẹ đang khóc.

Tô Hoà nhất thời không biết làm sao, “Cái kia, hổ tỷ tỷ ta cũng không có cách nào giúp ngươi mà!”



Nàng cũng không phải thú y!

Hổ mẹ cũng không nghe hiểu được tiếng người, chỉ yên lặng rơi lệ.

Tô Hoà tê dại da đầu tiến lên, nghĩ đến thời điểm phụ nữ bị đau bụng kinh xoa xoa sẽ thoải mái hơn, vì thế đánh bạo xoa xoa bụng hổ mẹ.

Tựa hồ có chút hiệu quả, hổ mẹ không kêu rên nữa chỉ thâm tình nhìn nàng.

Cái nhìn này khiến nàng hoảng hốt, đây là coi trọng nàng rồi?

Nàng cũng là giống cái a! Hổ tỷ tỷ!

Tô Hoà méo mó không bao lâu, liền cảm nhận được hổ mẹ đang dùng lực, không bao lâu một chú hổ con đã ra đời.

Nàng vừa thở phào một hơi, lại thấy hổ mẹ hơi động, còn nỗ lực liếʍ láp con của nó, biểu tình càng ngày càng thống khổ.

Đại khái qua năm sáu phút sau, nó đẩy hổ nhỏ về phía nàng.

Tô Hoà cảm thấy mới lạ, im lặng nhìn đã lâu đến tận khi hổ mẹ lại thâm tình nhìn về phía nàng.

Bất quá Tô Hoà cảm thấy trong sự thâm tình còn mang theo chút cầu xin, nhất thời đoán không ra, đến khi hổ mẹ hết nhìn nàng lại nhìn hổ con, nàng mới hiểu.

Vì thế liền thử hỏi: “Ngươi muốn ta nuôi dưỡng nó?”