Edit: Clam22
Lão Lâm thị náo loạn đến lợi hại, la lối khóc lóc lăn lộn, mắng Tô Đại Sinh vong ân bội nghĩa.
Nhiều người không thể nhìn được, đây cũng không phải chuyện lớn sao phải nháo đến như vậy?
Tô Đại Sinh tức giận phát tối hậu thư, nếu lão Lâm thị không tin năng lực hai huynh muội Tô Hoà, khăng khăng tiếp tục gây sự, thì để bà ta dẫn theo nhi nữ nguyện ý rời đi, đuổi theo gia nhập với bọn thôn trưởng đi chưa được bao xa.
Lão Lâm thị vẫn vô cùng bực bội, lao đến cào Tô Đại Sinh một trận, mắng xong liền kiên cường đứng dậy kêu cả nhà hai nhi tử thu dọn đồ đạc tách ra, nhưng nề hà không ai để ý bà ta.
Tức phụ của Tô Tam Đống là Dương Trân Trân có ý tốt đứng dậy khuyên bảo, thiếu chút nữa bị ăn một cái tát, vẫn là được người khác nhanh tay kéo ra mới thoát nạn.
Hai nhà vì thế mà suýt nữa xảy ra xô xát, còn may lão Dương gia gia chủ Dương Thành cùng Chu Vĩnh Chúc đứng lên khuyên bảo, trò khôi hài này mới kết thúc.
Không nghĩ lão Lâm thị bắt đầu tác quai tác quái, “Hừ! Một dã nha đầu có thể đọc bao nhiêu sách? Tiểu Trạch, con nói xem, trong sách có nói mấy thứ này ăn được sao?”
Tô Bá Trạch có chút bất đắc dĩ đang muốn nói gì đó, đột nhiên có người lên tiếng.
“Đây xác thật là dược liệu, chư vị có bằng lòng bán một ít cho lão phu?”
Tô Hoà quay đầu nhìn thấy một ông lão, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đời trước nguyên chủ đã gặp qua lão nhân này, người của Nhϊếp Chính Vương Vũ Văn Đình, là truyền nhân của Độc Y Cốc, Âu Dương Hoài.
“Tiểu Hoà, cháu thấy thế nào?”
Tô Đại Phú hỏi, Tô Hoà nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Tộc trưởng gia gia làm chủ đi, thứ này có nhiều bán một chút cũng không sao, ngài xem như thế nào thích hợp là được.”
Tô Đại Phú không rõ ràng: “Quý nhân muốn mua bao nhiêu?”
“Các ngươi bán bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Tô Đại Phú hồ nghi nhìn thoáng qua Âu Dương Hoài, lại nhìn Tô Hoà một cái, “Vậy bán một nửa?”
Tô Hoà không khỏi tán thưởng liếc mắt nhìn Tô Đại Phú một cái, trách không được ông có thể làm tộc trưởng, tính toán rất tỉ mỉ.
Âu Dương Hoài lắc đầu, “Giá trị củ mài xa xỉ, các ngươi có nhiều như vậy, nhưng lão phu không có nhiều thô lương để đổi.”
“Nếu vậy đổi một nửa là tiền bạc, một nửa thô lương?”
Tô Đại Phú cho rằng một cân được khoảng ba bốn văn, cho nên mới đề nghị muốn đổi lương thực, kết quả quý nhân nói thứ này còn quý hơn thịt, nhất thời không biết làm sao.
Âu Dương Hoài nhìn về phía Tô Hoà, “Cô nương cảm thấy như thế nào?”
Tô Hoà nghe vậy có chút kinh ngạc, để tiện hành động nàng búi búi tóc lên cao nhìn qua không rõ nam nữ, lão nhân này có thể liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận nữ nhi của nàng.
“Quý nhân có bao nhiêu thô lương thì đổi bấy nhiêu, còn lại thì trả bằng tiền.”
Âu Dương Hoài trước khi đi ý vị thâm thường nhìn Tô Hoà một cái, hắn ta vừa đi không bao lâu, hai quản sự của hai vị thiên kim kia cũng đi tới, sau khi đàm luận liền mua hai con lợn rừng một lớn một nhỏ cùng với mấy con gà, thỏ.