Chương 8: Tôi dỗi rồi!

Nhóm Tần Thiên Hạo thấy Lạc Kỳ vẫn mãi im lặng chìm trong suy tưởng, cũng không để ý đến cậu ta nữa mà đi về lớp.

Tần Thiên Hạo chẳng hề có ý định gây khó dễ gì với Lạc Kỳ, chỉ bởi hắn ta chơi khá thân thiết với Tần Phong.

Tần Phong vốn là anh họ của Tần Thiên Hạo, nhưng hai người không hay qua lại. Lý do là ngày xưa khi ông nội bọn họ phân chia tài sản cho con trai, có chút không công bằng khiến anh em xích mích rỗi cạch mặt nhau luôn. Tần Thiên Hạo và Tần Phong vẫn đang rất thân thiết cũng trở nên xa lạ. Nhưng cũng không đến mức giống như cha chú, chỉ là ít giao lưu hơn thôi.

Nể mặt Tần Phong, chuyện lần này hắn có thể bỏ qua không so đo với Lạc Kỳ, nhưng nếu Kiều Lam còn tiếp tục quấy rối hắn mà Lạc Kỳ lại muốn bảo vệ cậu ta, thì không chắc rằng hắn có thể kiên nhẫn như hiện tại nữa.

Đằng sau, vì Kiều Lam cúp học rồi, Lạc Kỳ cũng chẳng có tâm trí đầu mà học cả, nên hắn bắt chước bạn học nhỏ của nhà mình, tan học sớm.

Ngày hôm sau, Kiều Lam đang bình tĩnh bước vào cổng trường, bỗng cảm thấy phía sau lưng có nguy hiểm, cô tránh người sang một bên, tung ra một cú đá xoáy về phía bóng người đang nhào về hướng cô. Lúc cô thấy rõ khuôn mặt người này, muốn phanh lại cũng không kịp nữa, cũng may Lạc Kỳ phản ứng kịp, đỡ được chân cô, nhưng vẫn bị đυ.ng đến lùi lại mấy bước.

Kiều Lam lạnh lùng nói: “Cậu vừa định làm gì?”

Lạc Kỳ đáng thương nói: “Tôi chỉ muốn gây bất ngờ cho cậu thôi.”

Kiều Lam xoay người đi luôn: “Rảnh rỗi.”

Lạc Kỳ buồn thật buồn, bạn học nhỏ lại lạnh lùng với mình rồi. Nhưng mình sẽ không bỏ cuộc. Thế là hắn bỏ luôn cuộc hẹn với anh em mình ở căng tin trường, mà tò tò đi sau mông Kiều Lam.

Hệ thống 007: Tình anh em chắc còn bền lâu.

Kiều Lam vào lớp, Lạc Kỳ vào lớp theo, cô ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống, cô mang vở ra, hắn lại làm giống y hệt.

Sau khi xong xuôi mọi việc, vẫn thấy Kiều Lam phớt lờ mình mà chăm chú lướt điện thoại, Lạc Kỳ hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

Kiều Lam ngắn gọn đáp: “Rồi.”

Lạc Kỳ: “Vậy cậu có muốn ăn thêm không?” Hắn chớp chớp mắt, tỏ ra đáng yêu. Hai tay còn dâng lên một phần ăn sáng.

Kiều Lam: “...” Với kinh nghiệm mấy năm trời làm bác sĩ tâm lý, có xác định, tên này tuyệt đối có vấn đề.

Lạc Kỳ thấy Kiều Lam không thèm trả lời thì tiếp tục dâng lên một hộp sữa tươi: “Không ăn thì uống sữa đi, để phát triển chiều cao.”

Kiều Lam: “Tôi nghĩ cậu cần thứ này hơn tôi.”

Đính kèm theo là nụ cười vô cùng thân thiện, khiến Lạc Kỳ lạnh sống lưng.

Lạc Kỳ: “Tôi cảm thấy mình đủ cao rồi.” Dứt lời hắn còn nhe răng ra cười. Cười đến khóe mắt cong cong, ánh sáng tràn ra bốn phía, mấy nữ sinh bên cạnh nhìn đến ngây người. Quả thật là đẹp trai đến bùng nổ.

Dù mọi người có mê mẩn Lạc Kỳ thế nào thì một chút cũng không ảnh hưởng đến Kiều Lam, cô cảm thấy nụ cười này của hắn ngu chưa từng thấy, nhìn mà muốn đánh.

Nhất là nụ cười này giống hệt người kia, giống đến mức Kiều Lam có ảo giác người đứng trước mặt mình chính là Sở Kỳ mà không phải ai khác.

Kiều Lam nói bằng giọng khinh bỉ: “Ha, tôi đâu có nói là cậu cần phát triển chiều cao, nhưng...”

Kiều Lam ngừng một chút, Lạc Kỳ cực kỳ mong chờ câu nói tiếp theo của cô.

Kiều Lam: “Nhưng... cậu cần phát triển trí óc.”

Lạc Kỳ: “...” Bạn học nhỏ lại chê mình rồi, tại sao cô ấy lại lỡ buông lời cay đắng trước khuôn mặt đẹp trai bức người của hắn chứ.

Hệ thống 007: Có giỏi thì nói luôn lời trong lòng ra đi.

Lạc Kỳ: “Tiểu Lam Lam tôi cảm thấy mình cực kỳ cực kỳ thông minh đấy nhé.”

Kiều Lam nghi ngờ: “Thật sao?” Mà Tiểu Lam Lam là cái quần què gì? Thích đặt biệt danh vớ vẩn cho cô giống hệt tên kia.

Lạc Kỳ trịnh trọng gật đầu: “Thật sự, người thông minh như tôi khó tìm lắm nhé.”

Hệ thống 007: Nó thật lòng cảm thấy ký chủ nhà mình ngây thơ quá rồi đấy.

Kiều Lam: “...” Thật sự cuộc hội thoại này càng ngày càng ngu ngốc rồi: “Cậu càng nói tôi càng cảm thấy cậu nên uống sữa kia.”

Lạc Kỳ: “Cậu không tin sao?”

Kiều Lam quyết định đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện, chỉ có mình Lạc Kỳ không ngừng lải nhải bên cạnh.

“Tại sao cậu lại có thể không tin.”

“Chỉ số IQ của tôi cực kỳ cao đấy nhé"

“Người vừa có tài năng vừa có nhan sắc như tôi trên đời này không nhiều đầu. Cậu phải biết chân trọng.”

“Bây giờ cậu có thể nghi ngờ, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

“Này, Tiểu Lam Lam, cậu nói gì đi chứ.”

Hai bạn học ngồi sau lưng họ đã nhịn cười sắp tắt thở rồi, mẹ ơi, tên này là đại ca trường bên cạnh thật sao? Đừng đùa bọn họ nữa chứ.

Còn Kiều Lam bây giờ rất đau đầu, cô chỉ muốn đập một phát chết luôn tên bên cạnh thôi. Nói quá nhiều, quá rảnh rỗi, quá phiền phức.

Kiều Lam gắt gỏng: “Im miệng.”

Lạc Kỳ càng tủi thân rồi nhé, cực kỳ ấm ức luôn. Mãi mới nói được một câu mà lại là kêu hắn im.

Lạc Kỳ dỗi. Ngồi im thin thít, không táy máy gì nữa. Mục đích là chờ ai đó làm hắn giận đến dỗ hắn thôi.

Kiều Lam vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, Cơ mà thấy được yên tĩnh thì rất vừa lòng, ngồi nghịch điện thoại.

Hệ thống 007: Nó cảm thấy lẫn dỗi này của ký chủ nhà nó vô ích rồi. Nhìn vẻ mặt của Kiều Lam có điểm nào muốn đi dỗ Lạc Kỳ sao?

Sự thật chứng minh, hệ thống 007 rất đúng, cả buổi sáng hôm đấy Kiều Lam còn không nói một câu nào với Lạc Kỳ. Lạc Kỳ càng chờ càng sốt ruột, càng chờ càng tủi thân khổ sở, cảm thấy bạn học nhỏ thật quá tàn nhẫn, đã không còn thương mình nữa rồi. Hay là cô ấy có người khác? Chắc chắn không thể nào, làm gì có ai đẹp trai được như hắn chứ, nam chính cũng không nhé!

Hệ thống: “...” Nội tâm của tên này thật sự quá phong phú rồi đấy. Làm biên kịch phim truyền hình cẩu huyết cũng được luôn ấy.

Lạc Kỳ cứ chốc chốc lại làm vài hành động để chứng minh sự tồn tại của mình, cơ mà ai quan tâm chú Kiều Lam thì không. Cô hết nhìn bảng rồi lại nhìn điện thoại, chán thì gục xuống bàn ngủ.

Lạc Kỳ: “...” Bất lực.

Khi chuông hết giờ vang lên, Kiều Lam ngồi dậy, đang tính xuống căng tin trường mua đồ ăn trưa thì thấy Lạc Kỳ bế hộp đồ ăn vẽ, đặt trước mặt Kiều Lam.

Lạc Kỳ rất nghiêm túc nói: “Ăn đi, tối mủi lòng thương tha thứ cho cậu rồi đấy.”

Kiều Lạm: “...”Ha. Cậu cứ dỗi tiếp đi cho thế giới của tôi yên tĩnh chút. Cô xoay người định đi nhưng Lạc Kỳ giữ tay cô lại.

Lạc Kỳ: “Đừng đi. Toàn đồ ăn tôi đã chọn rất kỹ đấy.” Hắn nói bằng giọng tủi thân, y như cô vợ nhỏ.

Kiều Lam: “Cậu mua đồ ăn cho tôi làm gì? Tôi không ăn.” Thú thật, cái giọng điệu này của Lạc Kỳ một chút cũng không khiến cô mủi lòng, chỉ khiến cho da gà toàn thân cô nổi lên thôi. Quá đáng sợ.

Lạc Kỳ: “Tiểu Lam Lam. Cậu rất ghét tôi sao?” Vẻ mặt hắn mất mát, trên trán như viết lên mấy chữ “Bảo bối tủi thân lắm nhưng không muốn nói ra!”

Khóe miệng Kiều Lam co rút, trên trán cũng sắp nổi gân xanh rồi. Tên này còn dám giả vờ làm nhóc đáng thương bị người bắt nạt nữa. Mình đầu có làm gì hắn chứ. Hắn có chút liêm sỉ nào không vậy.

Nếu như Lạc Kỳ mà nghe hiểu tiếng lòng của Kiều Lam, thì hắn nhất định sẽ trả lời: Liêm sỉ gì tầm này.