Kiều Lam và Lạc Kỳ ăn sáng, về llớp học thì gặp được nhóm Tần Thiên Hạo cũng chỉ lườm nguýt một chút rồi thôi. Tất cả mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến buổi trưa, vừa hết giờ Tần Phong, Tiết Minh đã xông vào tới cô. Lúc này Kiều Lam đang ngủ bù. Trên người còn đắp áo của Lạc Kỳ.
Ánh nắng chói chang bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ trong suốt, chiếu vào llớp học. Lạc Kỳ ngồi sát bên Kiều Lam, toàn thân thiếu niên được bao phủ bởi ánh sáng vàng ấm áp, cậu ta đang cố gắng dùng chính người mình che đi tia nắng Mặt Trời cho bạn học bên cạnh ngủ.
Tiết Minh nhìn thấy cảnh này thì hơi sững người, con ngươi tối tại, bàn tay cậu ta không tự chủ được mà siết chặt.
Tần Phong vừa bước vào đã muốn xử ký Kiều Lam, nhưng còn chưa chạm vào cô đã bị Lạc Kỳ cản tại. Tiết Minh ở cạnh cũng thuận thể kéo Tần Phong.
Lạc Kỳ nhíu mày“Cậu làm cái gì vậy?”
Thì ra, sau vụ buổi sáng cả trường bắt đầu đồn ầm llên, đủ mọi tin tức, từ việc Kiều Lam dám chống lại nhóm thái tử, rồi việc Kiều Lam chuyển đối tượng, Lạc Kỳ hình như có quan hệ mập mờ với Kiều Lam, Kiều Lam nói chuyện với Giang Ly... nhiều vô số kể. Tin tức còn đến tận diễn đàn trường, vô tình Tân Phong nhìn thấy.
Kiều Lam vừa hại Lạc Kỳ dính vào tin xấu, còn nói chuyện với Giang Ly đang chống đối hắn, khiến Tần Phong cực kỳ khó chịu.
Tân Phong tức giận quát: “Cậu cứ như vậy thì thanh danh sẽ bị thằng đồng tính này hủy hoại đó, có biết hay không?”
Tiết Minh chỉ im lặng đứng một bên quan sát Kiều Lam. Ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, không ai biết trong kong hắn đang nghĩ gì.
Bên kia đám Tần Thiên Hạo, Thiệu Hưng buổi sáng bị mất mặt cũng chọc ngoáy.
Từ Nghiêu: “Chơi cùng tên ẻo ở đây rất vui sao?”
Thiệu Hưng: “Tao thấy nó tởm bỏ mẹ ra.”
Nhóm nữ sinh cũng nói:
“Cậu đừng chơi với nó nữa.”
“Cậu không biết trước kia là người thế nào đâu.”
“Đúng đấy.”
Lạc Kỳ lạnh tùng nhìn một vòng người xung quanh, rồi nhìn Tiết Minh và Tần Phong.
“Tôi đã bỏ rơi cậu ấy một tần rồi, tôi không thể tìm thể thêm một lần nào nữa.”
“Tôi chuyển trường đến đây à vì Tiểu Lam. Tôi hi vọng hai cậu sẽ tôn trọng cậu ấy.”
Tần Phong vẫn đang nổi đóa bỗng cứng người, Tiết Minh thì ngẩn ra. Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Kiều Lam vẫn đang gục đầu xuống bàn thấy bản thân chắc không ngủ được nữa rồi, đành phải chống người dậy, mắt anh nhìn một vòng: “ỒnỒn thế.”
Lạc Kỳ vừa rồi còn rất mạnh mẽ, bây giờ đã nhũn như con chi chi: “Xin lỗi.”
Kiều Lam: “Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Lạc Kỳ hơi nghi ngờ nhân sinh: “Cậu vừa ghét tỏi, tại không ăn cay, ăn chua. Thật sự sẽ ăn sườn xào chua ngọt sao?”
Kiều Lam lười biếng nhìn Lạc Kỳ một cái, đôi mắt mèo to tròn vẫn còn một tầng hơi nước, môi hồng khẽ mím, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng. Lạc Kỳ nhũn cả tim, bạn học nhỏ đáng yêu quá, hắn cảm thấy bây giờ Kiều Lam dù có muốn hái sao trên trời chắc hẳn cũng đồng ý giúp đỡ vô điều kiện mất thôi, llàm sao đây.
Hệ thống 007: Ký chủ nhà nó hết thuốc chữa rồi.
Lạc Kỳ cực kỳ cẩn thận xoa đầu Kiều Lam một cái, trời ơi, tóc mềm y như trong kí ức ngày xưa vậy: “Sườn xào chua ngọt, không ớt, không tỏi, không chua, hơi ngọt nhé. Tôi đi mua cho cậu.”
Mọi người xung quanh: Cậu xác định cái món đó còn được gọi là sườn xào chua ngọt sao?
Lạc Kỳ tại quay sang Tiết Minh và Tân Phong: Các cậu cũng đi ăn trưa đi, tôi đi trước đây.” Hắn một chút cũng không o bạn học nhỏ bị bắt nạt, cô ấy tỉnh rồi thì người bị xử đẹp là ai còn chưa biết đâu. Phải để không gian cho cô ấy phát huy chứ. Cô ấy đã bảo muốn ăn sườn xào chua ngọt, thì việc của hắn chính tà đi mua đồ ăn để lấp đầy bụng cho bạn học nhỏ, không được thắc mắc.
Hệ thống 007: Ha ha. Bảo gì nghe đấy, quả nhiên là cái đồ trung khuyển.
Tiết Minh thấy quá kì lạ, rõ ràng Lạc Kỳ bảo vệ Kiều Lam như vậy mà, sao hắn không lo lắnắng chút nào mà rời đi?
Lạc Kỳ cực kỳ cẩn thận xoa đầu Kiều Lam một cái, trời ơi, tóc mềm y như trong kí ức ngày xưa vậy: “Sườn xào chua ngọt, không ớt, không tỏi, không chua, hơi ngọt nhé. Tôi đi mua cho cậu.”
Mọi người xung quanh: Cậu xác định cái món đó còn được gọi là sườn xào chua ngọt sao?
Lạc Kỳ tại quay sang Tiết Minh và Tân Phong: Các cậu cũng đi ăn trưa đi, tôi đi trước đây.” Hắn một chút cũng không o bạn học nhỏ bị bắt nạt, cô ấy tỉnh rồi thì người bị xử đẹp là ai còn chưa biết đâu. Phải để không gian cho cô ấy phát huy chứ. Cô ấy đã bảo muốn ăn sườn xào chua ngọt, thì việc của hắn chính tà đi mua đồ ăn để lấp đầy bụng cho bạn học nhỏ, không được thắc mắc.
Hệ thống 007: Ha ha. Bảo gì nghe đấy, quả nhiên là cái đồ trung khuyển.
Tiết Minh thấy quá kì lạ, rõ ràng Lạc Kỳ bảo vệ Kiều Lam như vậy mà, sao hắn không lo lắnắng chút nào mà rời đi?
Tần Phong cáu gắt: “Mày tốt nhất nên biết điều một chút, đừng làm bọn tao ghê tởm.”
Kiều Lam híp mắt, nhìn thẳng vào Tân Phong, không hề có chút e sợ nào cả, anh lùng hỏi một câu: “Anh ấy tư cách gì để quyết định chuyện của tôi?” Nếu không nể mặt con hàng Lạc Kỳ kia, thì cô chắc chắn sẽ xử đẹp cái thằng nhóc hống hách này ngay tức thì.
Tần Phong chưa kịp phát tác, Tiết Minh nhanh tay ngăn lại, nói với Kiều Lam: “Lạc Kỳ thích con gái, cậu ta đã thích một cô gái từ rất lâu rồi.”
Tần Phong phản ứng nhanh tiếp tới: “Đúng vậy, một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ, hát hay. Mày không có cơ hội đầu, từ bỏ đi.”
Kiều Lam: “. ”Tên ngốc kia, không phải chuyện gì cũng nói ra hết đấy chứ. Chẳng phải đã bảo là chưa bao giờ nhắc đến sao?
Tiết Minh giống như khuyên bảo, lại tựa mỉa mai nói tiếp: “Lạc Kỳ luôn nhiệt tình với anh em, cậu đừng hiểu lầm. Muốn làm bạn thì tôi không có ý kiến, còn hơn nữa thì người thê thảm chỉ có mình cậu thôi.”
Kiều Lam đối với lời này của Tiết Minh trong Vòng âm thầm cười nhạo: “...” Ha ha, mi hỏi tên kia xem hắn có muốn chỉ làm bạn với cô không?
Kiều Lam vẫn đạnh lùng bình tĩnh: “Chuyện của bọn tôi không kiên quan đến các cậu.”
Tiết Minh hình như bị câu này của Kiều Lam đả động, yên lặng túc đầu, mới nhả ra một câu không cảm xúc: “Tôi cảm thấy cậu không giống trước kia.” Điều này quá rõ ràng, giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Rõ ràng ngữ điệu của Tiết Minh rất bình thường, nhưng Kiều Lam nhạy cảm phát giác ra cảm xúc kỳ lạ trong đó. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Tiết Minh trả tời: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi. Tôi không muốn cả đời bị bắt nạt.”
Cả thế giới tĩnh lặng, bạn học xung quanh cũng không nói một đời. Đúng vậy, ai nguyện ý bị người khác chèn ép mãi chứ, Kiều Lam cũng vậy, cậu ta muốn chống đối lại số phận này và hình như nó đã thành công. Kiều Lam bây giờ bắt đầu lấy lại ánh sáng của bản thân, chỉ cần có mắt sẽ thấy được, khi rời khỏi góc tối, đứng dưới tia nắng mặt trời, cậu ta rực rỡ đến nhường nào.
Chỉ mình Tiết Minh cảm giác khác lạ, cậu ta không phải người ấy. Hắn giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ yên lặng, đôi mắt mờ mịt.
Kiều Lam không biết giữa Kiều Lam và Tiết Minh có bí ẩn gì. Cô chỉ được thừa hưởng ký ức của nguyên chủ trước khi cô xuyên vào và biết trước một số tình tiết quan trọng liên quan đến cô trong tương tai. Rõ ràng một điều Cà chúng chẳng có chút nào điên hệ cùng Tiết Minh,
Trong lòng nguyên chi, Tiết Minh giống như một người qua đường vậy, mặc dù không có người qua đường nào nổi trội như cậu ta cả. Nhưng trên thực tế, nguyên chủ chỉ tiếp xúc với cậu ta có vài lần, mà lần duy nhất từng nói chuyện đã khi nhóm Tân Thiên Hạo đầu với nhóm Tiết Minh một trận bóng bàn giao hữu. Kiều Lam làm sai vặt chạy xung quanh nhặt bóng cho đám đại ca này Tiết Minh lạnh lùng trầm ổn. Là người duy nhất nói với cô ấy một tiếng cảm ơn.
Lời cảm ơn này cũng khiến nguyên chủ cảm động đất, những kinh hãi nhiều hơn, dù sao thì Tiết Minh cũng là nhân vật lớn mà.
Kiều Lam mặc dù vẫn cảm thấy trực giác của bản thân rất chuẩn. Thế nhưng, lục tung ký ức cũng không soi ra Tiết Minh và nguyên chủ có liên quan gì không, tương lai về sau cũng chẳng có tình tiết nào dinh líu.
Thôi vậy, khó quả thì bỏ qua đi.
Tiết Minh im lặng một hồi lâu, không hiểu vì sao Kiều Lam lại thấy hắn có chút đáng thương. Nhưng cô có thể làm gì đây? Cô cũng đâu phải nguyên chủ.
Sau đó, không có sau đó nữa. Tiết Minh chỉ đứng đấy một lúc lâu, rồi bình tĩnh cùng Tân Phong rời đi.
Quả thật, so với đám trẻ trâu xung quanh, tên này có vẻ trầm ổn hơn không ít.