Chương 9: Đại nhân nhà ta ngốc nghếch lắm tiền 2

Tống Vân lúc này mới miễn cưỡng nâng đôi mắt đen nhánh nhìn lên, cố nặn ra nụ cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng hai người trước mặt.

Người đàn ông bị nàng nhìn thấy hết mà vẫn còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng à?

“Hai vị đại nhân cần mua cái gì ạ?”

Tống Vân nói với giọng điệu thân thiện.

Tư Chính Khanh nhìn quanh rồi nói: “Tới cửa hàng son phấn mà không chọn son phấn, chẳng lẽ coi trọng ngươi à?”

“Đúng vậy, bộ ngươi tưởng rằng chủ nhân của ta…Khụ.”

Kiêu bắt gặp ánh mắt chủ tử mình liếc qua, liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Nếu là chọn son phấn, đại nhân có thể nói qua về màu da của người đó không ạ?”

Tư Chính Khanh nhíu mày: “Cũng gần gần giống như ta.”

Lại nhìn mặt Tống Vân: “Cũng gần gần giống như ngươi.”

Tống Vân lần này gặp khó rồi, nàng suy nghĩ một chút liền xoay người cầm lấy một chiếc gương đồng đi đến bên cạnh Tư Chính Khanh, chiếc gương phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hai người: “Đại nhân, ngài nhìn rồi nói lại xem thử, màu da của người mà ngài muốn mua tặng là trắng bạch như da ngài, hay trắng hồng như da tiểu nữ?”

Tư Chính Khanh liếc nhìn bộ dáng của Tống Vân trong gương đồng rồi thu hồi ánh mắt: “Ngươi.”

“Vậy thì dễ rồi.” Tống Vân xoay người lấy ra mấy hộp son phấn tinh xảo, nói với Tư Chính Khanh: “Đại nhân, vậy thì tiểu nữ sẽ thử màu phấn ở trên mặt cho ngài. Ngài xem thử màu nào đẹp thì màu đó sẽ thích hợp với vị cô nương kia.”

Tư Chính Khanh không có ý kiến.

Vì vậy, trước tiên Tống Vân cầm lấy hộp phấn màu đỏ lựu, đứng trước gương đồng rồi vỗ nhẹ lên má: “Màu lựu này làm sáng da nhất, không kén màu da.”

“Ừ.”

Tư Chính Khanh nhìn và gật đầu.

“Còn cái này…” Tống Vân vừa định tiếp tục giới thiệu, liền bị tiểu nhị kéo góc tay áo: “Cô chủ à, trên mặt mỗi hộp phấn đều có ghi tên, ngài quên giới thiệu rồi…”

“Lần đầu tiên tới đây ta cũng không nhớ rõ lắm, thôi ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi.” Tống Vân trừng mắt hung ác để tiểu nhị hiểu, rồi lại khôi phục mỉm cười, lại nói: “Màu cam này sáng hơn, bôi lên nhìn thấy tinh thần phấn chấn.”

“Ừ.”

Màu sắc này thực sự rất đẹp, khi bôi lên da cũng thấy người xinh đẹp hơn hoa, ngay cả Kiêu đang xem náo nhiệt bên cạnh cũng vừa lòng gật đầu.

Tống Vân thử từng loại phấn trên tay, Tư Chính Khanh cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, rồi bất giác dời mắt xuống và bắt đầu chú ý vào đôi môi hồng nhuận căng mọng của nàng.

Cánh môi màu đỏ son mở ra khép lại, để lộ ra những chiếc răng trắng tinh và cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt. Tống Vân có thói quen cắn môi, sau khi nói vài câu sẽ cắn nhẹ môi dưới, có lẽ lúc này nàng nói được một lúc nên miệng đắng lưỡi khô, liền vô thức liếʍ liếʍ khóe môi.

Tư Chính Khanh mơ hồ nhớ tới chất lỏng màu trắng đυ.c rơi trên khóe miệng nàng ngày hôm đó, trên môi rõ ràng có vài giọt bắn lên, nàng có động tác nhỏ như vậy, có khi nào không cẩn thận ăn vào rồi không…. Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Tư Chính Khanh vội vàng dời tầm mắt và hắng giọng.

Tống Vân bối rối nghiêng đầu:

“Ngài không thoải mái à? Có cần uống nước không?”

Tư Chính Khanh lắc đầu: “Ngươi uống đi.”

Lúc này Tống Vân mới phát hiện ra mình có chút khát nước, lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành, xoay người đi lấy nước uống. Nàng uống vội vàng, có vài giọt trượt theo chiếc cổ trắng nõn thon dài, lọt vào khe hở giữa hai cổ áo, lại thêm bộ ngực no đủ phập phồng lên xuống của nàng không khỏi làm cho người khác mơ màng….

“……”

Kiêu nuốt nước bọt, bị Tư Chính Khanh tàn nhẫn trừng mắt.

“Hai vị đợi lâu rồi.” Tống Vân cảm thấy mình như được sống lại, thái độ cũng tốt hơn trước rất nhiều: “Đại nhân có chọn được cái nào không?”

“Tất cả.”

“Hả?”

Tư Chính Khanh không chút hoang mang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của Tống Vân và lặp lại: “Những loại ngươi đã thử qua, đều lấy hết.”

Kiêu vội vàng ngăn lại: “Chủ tử, cô nương nàng không dùng được hết…”

“Đúng vậy.” Tống Vân cũng biết triết lý kinh doanh của cửa hàng mình, tất cả vì khách nhân mà suy nghĩ, nên nói: “Đại nhân, một hộp cũng đủ dùng trong thời gian dài rồi. Còn nếu muốn thay đổi theo tâm trạng, thì hẳn hai hoặc ba hộp là đủ…”

Tư Chính Khanh ánh mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn qua hai người, cả Tống Vân và Kiêu đều nhìn ra được hàm ý trong đó: Các ngươi dạy ta cách xử sự hay sao?

Tống Vân đành phải vẻ mặt đau khổ giúp hắn gói lại những hộp phấn vừa giới thiệu. Chỉ hy vọng những người phụ nữ trong nhà hắn không cảm thấy hắn quá lãng phí rồi đến cửa hàng gây sự thôi.

*

Tư đại nhân mua lễ vật, chính là phải dũng cảm như thế.

Mới phát hiện ra cp nam nữ chính có thể gọi là “tống tử”, nhân duyên trời định.