Chương 10: Đại nhân nhà ta dịu dàng nhỏ nhẹ 1

Tư Chính Khanh đưa tiền rồi mang Kiêu rời đi. Trên đường trở về, Kiêu như muốn nói gì đó, tựa như có thứ gì nghẹn lại ở trong cổ họng, vẻ mặt đau khổ không thể tả.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn giống như đang bị táo bón, Tư Chính Khanh vung vạt áo, ngồi lên xe ngựa, giọng điệu tràn đầy sự mất kiên nhẫn: "Có việc gì thì nói ngay đi."

Kiêu ngồi ở bên cạnh hắn, khuôn mặt thanh tú chua xót nói: "Chủ tử, vị Tống tiểu thư kia có vị hôn phu đấy ạ..."

Tư Chính Khanh vừa mới uống nước xong, sắc mặt của hắn trở nên ửng đỏ, Kiêu giật nảy mình, vội vàng đỡ hắn, cũng tiếp tục bổ thêm một đao nữa: "Ngài có thích nàng thì cũng không cần mua nhiều son phấn như vậy. Tặng một ít quà cho nàng là được, cũng phải dịu dàng nhỏ nhẹ một chút..."

"Cút."

Tư Chính Khánh vất vả lắm mới thở thông được, cuống họng khàn khàn phát ra một chữ đơn giản. Nhưng Kiêu nhìn ra, đại nhân nhà hắn đã đứng trước bờ vực muốn gϊếŧ người rồi.

"Chủ tử, vậy ta ra ngoài hít thở không khí..."

Không đợi Từ Chính Khanh cho phép, Kiêu trực tiếp từ cửa sổ xe nhảy ra ngoài.

Có điều Từ Chính Khanh cũng không ngước mắt lên nhìn, tay cầm lấy khoảng hơn hai mươi hộp son phấn, bất giác sửng sốt.

Đúng là đã mua quá nhiều rồi, coi như là nhận lỗi đi.

*

"Oa! Hải Đường ngày xuân!"

"Cái này, hoàng hôn nắng ấm!"

Một cô nương đáng yêu giơ hộp son phấn được khắc hoa tinh xảo lên, nhảy vòng vòng ở trong phòng. Mà Từ Chính Khanh ở bên cạnh dường như không có động tĩnh gì, hắn ngồi ở trước bàn trà, thổi phù phù, hớp nhẹ một miếng nước trà mà kiểm tra thư từ.

Hắn càng xem thì lại càng nhíu mày sâu hơn.

"Huynh à, sao huynh lại mua nhiều quà làm cho muội vui như vậy?" Tư Lễ Lễ giơ một hộp lên, cẩn thận quan sát dưới ánh nắng mặt trời: "Muội không quên lúc trước huynh đã cho muội một đống dao găm và ám tiễn đâu, bây giờ những thứ đó còn đặt ở dưới giường của muội đây này, đều bám đầy sâu xám rồi!"

"Ừm."

Tâm tư của Tư Chính Khanh không đặt lên trên người nàng, tùy tiện đáp lại, mà Tư Lễ Lễ cũng không hề ngóng trông câu trả lời của hắn.

"Mua một lần nhiều như vậy... E là chủ tiệm son phấn sung sướиɠ muốn chết rồi!"

"Huynh cũng không thấy nàng vui vẻ bao nhiêu cả." Tư Chính Khanh đặt lá thư xuống, nhéo nhéo mũi nhắm mắt thả lỏng: "Mấy ngày trước muội nói đang thiếu son phấn, đúng lúc mua nhiều một chút."

"Hừ, vất vả cho huynh rồi, mỗi ngày đều bận bịu đi bận bịu lại như vậy, thế mà vẫn còn nhớ đến muội muội đây!"

Tư Lễ Lễ làm mặt quỷ với hắn, sau đó cẩn thận cất từng hộp son phấn vào trong ngăn kéo trang điểm của mình, tâm trạng mệt mỏi của Tư Chính Khanh cũng được hồi phục không ít.

"Chờ một chút." Tư Lễ Lễ đột nhiên kịp phản ứng, trong chốc lát lập tức trở nên hùng hổ dọa người: "Huynh nói nàng? Nàng nào? Nàng ở đâu? Nàng gì cơ chứ?"

"Đưa quà xong rồi, ta về phủ làm việc đây." Tư Chính Khanh lười thỏa mãn tâm tư buôn chuyện nhàm chán của muội muội nhà mình, đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Ờ... Không muốn nói, có ngày muội cũng sẽ phát hiện ra! Phải rồi, mấy ngày nay nương đều cho ta xem tẩu tử, huynh không đến xem à?"

Bước chân của Tư Chính Khanh chưa dừng lại, Tư Lễ Lễ đã vội vàng đi theo sau lưng huynh trưởng của mình, nắm lấy ống tay áo của hắn mà nói: "Huynh đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, vẫn không lập gia đình sao?"

"Nương cho muội bao nhiêu trang sức, ta cho gấp đôi."

"Không nhiều lắm, chỉ khoảng bảy tám cái thôi..." Tư Lễ Lễ cười hì hì, bộ dạng trông như kế hoạch đã được như ý: "Có điều huynh luôn trốn tránh cũng không phải là cách, không bằng đích thân tìm một ai đó đi, cũng ổn hơn so với chuyện nương sắp xếp cho huynh."

Nhìn thấy Kiêu ở cách đó không xa lo lắng nhìn hắn, Từ Chính Khanh bước nhanh hơn nữa, lập tức bỏ Tư Lễ Lễ lại sau lưng: "Biết rồi. Muội bớt gây chuyện lại."

*

Năm mươi năm trước, có rất nhiều sự kiện cưỡиɠ ɧϊếp nữ nhân đến chết thường xuyên xảy ra trong nước Đại Yên, khi đó Tiên Hoàng xem như tân đế tiền nhiệm không tránh khỏi muốn tạo dựng cơ đồ, lập tức dùng biện pháp cực đoan "Nam nữ không được tùy tiện tiếp xúc" để ngăn chăn hậu hoạn.

Về sau điều lệ được dần dần hoàn thiện, phần thưởng cho người tố cáo cũng ngày càng nhiều hơn, bản thân điều lệ cũng bắt đầu dần dần không tuân theo chuẩn mực nữa.