Chương 7: Đại nhân nhà ta giữ mình trong sạch 2

Nhìn thấy hạ thể của người đàn ông khác không phải là người đàn ông của mình, ở xã hội phong kiến này, không phải là chờ bị dìm l*иg heo sao?

Tống Vân vốn đã chết một lần, giờ đây thật sự yêu quý mạng sống.

Nào ngờ nghe xong lời nàng nói, người đàn ông đó thế mà lại phẫn nộ đến mức đập một chưởng làm chiếc bàn gỗ, bao gồm cả ấm trà chén trà trên đó, tất cả trở thành bột phấn.

Một giọng nói cực kỳ yếu ớt không biết truyền từ đâu ra, như muốn nhắc nhở điều gì: “Chủ tử, đây là cái thứ 32 trong tháng này…”

Người đàn ông đó trực tiếp đứng dậy, nhấc chiếc ghế đẩu tròn lên đá văng ra, làm chiếc ghế vô tội bị bể ra thành từng mảnh nhỏ.

Người nọ im lặng không dám lên tiếng nữa.

Tống Vân ở một bên xem trò hay, nhưng đột nhiên người đàn ông đó liếc xéo lại đây làm nàng như đứng trên đống lửa, đành phải đứng lên, giống như học sinh bị giáo viên phạt đứng ở góc tường.

Nàng phồng má ngậm miệng, không dám phát ra tiếng.

Người đàn ông càng nhìn nàng càng thấy tức giận hơn, hắn Tư Chính Khanh chưa bao giờ gặp phải một người phụ nữ mặt dày trơ trẽn như thế, thậm chí còn nói “chịu trách nhiệm”, hắn ta không thê thảm đến mức phải tìm một người phụ nữ đói khát như vậy để chịu trách nhiệm đâu!

Tư Chính Khanh đột nhiên cau mày lại, như thể hắn ta đã phát hiện ra điểm mù của vấn đề.

Người phụ nữ này chỉ là vô ý xâm nhập, thuộc hạ cũng đã điều tra rõ ràng gia thế của nàng ta cũng không có vấn đề gì, chưa kể chính hắn ta cũng đã làm bẩn lên mặt nàng ta thì cũng là không đúng, vậy hắn ta còn ở đây chấp nhất cái gì?

Tư Chính Khanh thở dài một mình. Có lẽ dạo gần đây nhiều việc quá, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán làm cho hắn ta chỉ một việc nhỏ cũng phải làm to chuyện lên.

Hắn có chút vô lực vẫy vẫy tay: “Thôi, ngươi đi đi.”

“Tuân lệnh!”

Tống Vân thi lễ một cái chẳng ra gì, rồi sau đó xách váy lên chạy đi, mặc kệ chỗ này nàng có quen thuộc hay không, có bị lạc đường hay không, chính là không cần quan tâm mà chạy nhanh như chớp.

Tư Chính Khanh chỉ cảm thấy đau đầu.

*

Nữ nhi đi leo núi vãn cảnh mãi đến tối cũng chưa thấy trở về. Điều này khiến cho Tống phụ và Tống mẫu lo lắng đến mức không thèm quan tâm đến cửa hàng nữa, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm nữ nhi.

Phó Lan Thanh sau khi làm xong các công việc quan trọng cũng tham gia vào đội tìm kiếm. Đến khi hắn ta đi qua nhà họ Tống lần thứ năm, cuối cùng hắn ta cũng nhìn thấy Tống Vân xuất hiện, cả người đầy bụi bặm.

“A Vân, nàng đã ở đâu vậy?”

Tống Vân thực sự đã bị lạc đường trong ngôi nhà đó. Đi dọc theo đường đi nàng đã hỏi mấy người hầu, nhưng không ai thèm để ý tới nàng, hoặc là họ cho rằng nàng là thích khách có ý đồ xấu nên định bắt lại. Nàng thật sự chịu không nổi, liền tìm một bức tường rào không cao lắm rồi trèo tường leo ra ngoài. Đến lúc ra được rồi Tống Vân còn không ngừng lẩm bẩm: Cả tòa nhà lớn đến như vậy mà đến một người trông giữ còn không có. Không nghĩ rằng đó là do Tư Chính Khanh trước đó đã căn dặn các thủ vệ trong nhà rồi.

Nhìn thấy Phó Lan Thanh, Tống Vân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà không hiểu vì sao, hiện tại khi Tống Vân nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ giống bạn trai cũ của Phó Lan Thanh, nàng lại không có nhiều cảm giác động tâm như trước nữa.

Có lẽ hôm nay đã trải qua nhiều việc nên thấy hơi mệt mỏi, Tống Vân cũng nói chuyện qua loa với hắn: “Muội bị lạc đường ở trên núi thôi, không có việc gì.”

Sau đó vào nhà sai người đun nước tắm rửa.

Tống gia cả một đêm gà bay chó sủa cuối cùng cũng bình yên trở lại, nhưng mà khi Tống Vân ở bên này ngâm tắm đến thoải mái, Tống mẫu ở bên kia đã tính toán tìm cho nàng hai nữ hộ vệ khi ra ngoài.

Vì thế khi Tống Vân ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn thấy hai nữ hộ vệ cao gần 1.9m – một đôi tỷ muội song sinh. Hai người mặt mũi thanh tú đứng trước cửa phòng nàng, một trái một phải, nhưng ánh mắt thật sự uy nghiêm, rất giống hai vị thần giữ cửa chuyển giới.

“Cô nương.”

“Xin chào hai người.”

Nàng ngẩng đầu xoa xoa cái cổ đau nhức của nàng: “Mẹ à, hai vị ngầu lòi như thế này, mẹ tìm ở đâu ra vậy?”

*

Tống Vân cùng với Tư Chính Khanh lần đầu tiên chính diện pk, Tống Vân giành chiến thắng! Thuận tiện sửa lại tên chương ở mỗi chương một chút, về sau đều sẽ để ở dạng này, các bạn nhớ xem nhé.