Chương 6: Đại nhân nhà ta giữ mình trong sạch 1

Uống thuốc?

Nàng lại không bị bệnh.

Thị nữ bưng chén thuốc đi về phía Tống Vân, chén thuốc đen nhánh cách Tống Vân càng ngày càng gần, nàng có thể thấy trong đó đang nổi lên những bọt khí kỳ lạ. Tống Vân đảm bảo, nàng uống xong cái này chắc chắn sẽ đi đời nhà ma.

“Cô nương.”

Thị nữ cung kính đưa chén thuốc qua, thậm chí mí mắt cũng không dám nâng lên, cụp mi rũ mắt giống như bị ai đó ức hϊếp.

Tống Vân không còn cách nào khác đành phải đưa tay nhận lấy chén thuốc. Đột nhiên ngoài cửa sổ chim hoàng anh hót lên vui sướиɠ, Tống Vân nhân cơ hội ném chén thuốc xuống đất, sau đó ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, ta nhát gan quá, lỡ trượt tay.”

Thị nữ thuần thục thu dọn các mảnh vỡ, rồi nhanh chóng bưng một chén khác tới.

“Keng”

Tống Vân giả bộ lau nước mắt, hai ngón tay cầm lấy vành tai và thở ra: “Nóng quá nóng quá…”

“Keng”

Nước mắt lưng tròng, Tống Vân lại thổi mấy đầu ngón tay hồng hồng: “Lạnh quá!”

Đến khi thị nữ bưng tới chén thuốc thứ tư, có người đứng ở cửa, cầm lấy chén thuốc đưa tới: “Để ta.”

Thị nữ giương mắt nhìn người đó, ngập ngừng nói với Tống Vân: “Cô nương, cô không phải là người đầu tiên tới lừa gạt đại nhân nhà chúng ta đâu. Nếu cô không muốn vào ngục thì nên ngoan ngoãn uống chén thuốc phá thai này đi.”

“Khụ khụ khụ.”

Người đàn ông đó đột nhiên bị sặc, sắc mặt đỏ bừng, hắn thì thầm nói lần này không phải như vậy, lại hối thúc thị nữ đi nhanh, sau đó thuận tay đóng cửa lại, chân dài bước đến bên giường, đưa chén thuốc đưa tới trước mặt Tống Vân.

Tống Vân chớp chớp đôi mắt hạnh đen nhánh: “Thuốc phá thai?”

“Ngươi đừng có hiểu nhầm, đại nhân nhà ta giữ mình trong sạch nhất.”

Người đó vội vàng giải thích, bộ dáng luống cuống làm cho Tống Vân không còn cách nào khác đánh giá người đàn ông cao gầy mặc áo gấm trước mắt này. Tống Vân nhất thời cảm thấy hắn có nét hơi quen thuộc, nhưng không nhớ rõ lắm đã từng gặp hắn ta lúc nào.

“Tóm lại là… Uống đi.”

Tống Vân lắc đầu phản kháng: “Ngươi không nói đây là thuốc gì, ta sẽ không uống.”

“……”

“Do dự như vậy càng không phải là thứ tốt.” Sự từ chối của Tống Vân càng thêm rõ ràng, thậm chí nàng còn che miệng lại thể hiện quyết tâm của mình.

“Nhìn thấy thân thể ngọc ngà của đại nhân nhà ta, ngươi còn sống đã là may mắn lắm rồi.”

“Phụt…” Tống Vân nhịn không được cười thành tiếng, suýt nữa cắn lưỡi: “Ngọc…Ngọc ngà…Ngươi….Ha ha ha, đại nhân nhà ngươi nếu nghe được, ta sợ là hắn ta cũng muốn chém chết ngươi.”

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông đó hết trắng rồi lại xanh, Tống Vân lúc này mới nhận ra: “Ồ… ngươi là người mặc đồ đen hôm đó. Nhìn gầy yếu như thế này mà sức lực khỏe quá.”

Hắn ta cực kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giống như gà trống khoe khoang: “Ta chính là thủ hạ đắc lực nhất của chủ nhân đó!”

“……”

Đột nhiên cả căn phòng im lặng như tờ, Tống Vân lại lần nữa che miệng, chỉ ra cửa và ra hiệu cho hắn ta.

Không đợi hắn ta quay đầu lại, một giọng nói quen thuộc và sởn tóc gáy truyền đến: “Sẽ nhanh thôi ngươi sẽ không phải nữa rồi.”

“Chủ tử!”

Người đàn ông mặc áo gấm nhanh chóng quay đầu lại, nhanh chóng cúi đầu thi lễ, đôi tay cầm chén thuốc cũng hạ xuống, “keng” một tiếng, chén thuốc lại vỡ trên mặt đất.

Người đàn ông mới tới nhìn mặt đất vương vãi đầy nước thuốc, giống như ai đó đem nguyên cả ấm sắc thuốc ném đổ ở chỗ này, ánh mắt lạnh lùng như tuyết mùa đông: “Thân thể ngọc ngà của ta? Ai dạy ngươi ăn nói như thế hả?”

“Phụt ha ha ha…”

Tống Vân cố gắng hết sức kìm nén tiếng cười, nhưng tiếng cười không thích hợp vẫn phát ra, vì thế ánh mắt người nọ lại hướng về phía nàng, lạnh lùng nói: “Vì sao không uống?”

Thấy nguy cơ đã qua đi, người đàn ông mặc áo gấm nhanh chóng vận dụng khinh công đến mức tận cùng, chỉ trong chớp mắt liền biến mất trước mắt hai người, trước khi rời đi còn tri kỷ đóng cửa lại.

“À thì…”Tống Vân chậm rãi thu hồi nụ cười, vẻ mặt cứng đờ: “Tiểu nữ không bị bệnh, uống thuốc làm gì?”

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” Người đàn ông đó vén vạt áo rồi ngồi xuống chiếc đài bát tiên bằng gỗ gụ, sau đó sửa lại vạt áo phía trước có thêu hoa văn đám mây vàng kim, mọi cử động đều thể hiện khí độ phi phàm và giáo dục tốt, hắn nói không chút để ý: “Đạo lý này ngươi nên hiểu.”

“Không hiểu.” Tông Vân vội vàng lắc đầu, thấy người đàn ông này trợn mắt lên, trong mắt xẹt qua một tia hung ác, lúc này mới run rẩy nói: “Tiểu nữ… tiểu nữ còn không phải chỉ là nhìn thấy thân thể ngài thôi sao? Nhưng tiểu nữ đã có hôn ước rồi, tiểu nữ không thể chịu trách nhiệm với ngài được, nhưng tiểu nữ đảm bảo sẽ không nói ra ngoài. Nếu nói chuyện này với người khác không phải tiểu nữ sẽ bị nhốt vào đại lao sao….”