Chương 5: Đại nhân nhà ta thiên phú dị bẩm 2

Nói thì chậm nhưng hành động lại nhanh, Tống Vân bật dậy với một tốc độ chưa từng có, nàng tàn nhẫn ném chiếc khăn tay vào mặt người đàn ông rồi xách váy lên, xoay người chui thẳng vào trong lùm cây.

Bước chân không chút hoang mang rối loạn của người đàn ông truyền đến, hơi thở hắn đã hơi ổn định lại, nhưng vẫn còn nhuốm vị tìиɧ ɖu͙©: “Chạy à? Ngươi không muốn lưu toàn thây hay sao?”

Bước chân đang chạy nhanh của Tống Vân dừng lại. Nàng không quên vừa rồi bị người đàn ông mặc đồ đen ném như ném một túi đồ, thực sự nàng không thể chạy thoát được, không bằng nàng dùng lý dùng tình, có lẽ sẽ lưu lại cái mạng này và trở về với cha mẹ.

Vì thế nàng xoay người lại, cực kỳ nhanh nhẹn chỉnh tề quỳ xuống dưới chân người đàn ông: “Đại nhân, xin ngài tha cho tiểu nữ một mạng….”

“Không thể.”

Bàn tay như gọng kìm của người đàn ông túm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, tựa như chỉ cần vặn nhẹ một cái là có thể làm người ta tắt thở.

Tống Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt mông lung đẫm lệ, đôi mắt nàng vốn đen nhánh, giờ phút này càng lộ vẻ mong manh đáng thương hơn: “Đại nhân, tiểu nữ chỉ là nghe thấy tiếng động lạ nên đi qua xem, không nghĩ rằng…Thật sự tiểu nữ không hề cố ý. Hơn nữa, tiểu nữ còn bị ngài phun đầy mặt…Tiểu nữ, tiểu nữ còn chưa cập kê đâu…”

Cũng không biết người đàn ông đó nghĩ đến điều gì, môi mím chặt lại thành một đường rồi thở dài một hơi, tựa như nguôi ngoai cơn giận: “Đàn bà con gái chưa cập kê sao dám nhìn chằm chằm vào một người đàn ông như vậy…Đừng nói nhảm nữa, nhà ngươi ở đâu, ta sẽ báo cha mẹ ngươi tới nhặt xác cho ngươi.”

“Đại nhân…”

Tống Vân lúc này không nhớ gì đến lời răn dạy của mẫu thân nữa, nàng ôm chặt lấy bắp chân người đàn ông rồi khóc toáng lên.

Người đàn ông cố gắng giật giật chân và phát hiện ra rằng, nếu hắn ta không đá văng nàng ra thì tuyệt đối không thể rút chân ra được, rốt cuộc thì hắn ta cũng không thể quá tàn nhẫn với một nữ nhân như thế. Cũng may sau núi này có thủ hạ coi chừng, hắn nhắm mắt lại, l*иg ngực phập phồng kịch liệt cho thấy tâm tình hắn ta cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, sau đó hắn mở mắt ra, con ngươi sắc bén như chim ưng, giơ tay chém xuống một đường làm Tống Vân ngất xỉu.

“Kiêu, đưa nàng ta trở về, điều tra rõ thân phận, cho uống thuốc rồi cho về nhà.”

“Chủ tử, loại thuốc nào ạ?”

Người đàn ông mặc đồ đen nửa quỳ trước mặt hắn, cung kính nói.

Hắn liếc mắt nhìn Tống Vân đang hôn mê, bàn tay nắm chặt rồi lại thả lỏng: “Loại nào làm cho nàng ta mất trí ấy.”

“Vâng.”

Người đàn ông lại nói: “Không phải ta đã ra lệnh canh chừng ở sau núi sao, người phụ nữ này vào đây bằng cách nào?”

“Tại nghĩ rằng người phụ nữ này có thể giải được da^ʍ độc trên người chủ tử, bởi vậy…”

“Xen vào việc của người khác!” Đôi mắt đen của người đàn ông bừng bừng lửa giận, nếu có bội kiếm tùy thân ở đây, hắn đã chém từ lâu rồi: “Biết luật mà còn phạm luật, đây là thủ hạ mà ta cần sao?”

“Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt.” Người đàn ông áo đen rũ mắt xuống, trình ra một phong thư: “Ưng bên kia đã tra xét xong, quả nhiên ngôi chùa này có vấn đề.”

Người đàn ông đó tiếp nhận phong thư, vẫy vẫy tay ý bảo hắn ta mau cút đi, đọc nhanh như gió, sau đó sắc mặt càng lúc càng trầm xuống:

“Hay cho một động da^ʍ tặc mà.”

*

Tống Vân xoa xoa cái cổ đau nhức, tỉnh dậy liền thấy chính mình được an trí trong một phòng ngủ đầy đủ tiện nghi, trong phòng treo đầy các tranh vẽ và thư pháp, nghĩ đến chủ nhân ở đây cũng không phải là người bình thường.

Nàng vừa mới tỉnh dậy, đã có thị nữ bưng chén thuốc đẩy cửa vào, vị đắng nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi Tống Vân, nàng không khỏi cau mày co rụt lại trên giường, con ngươi đen nhánh giờ phút này giống như một con thú non tràn đầy vẻ cảnh giác.

“Cô nương, uống thuốc đi.”

_____Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.