Chương 17: Đại nhân nhà ta mơ tưởng viển vông 2

Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui ra ngoài.

Tư Chính Khanh sắc mặt đen sạm "cạch" một tiếng nặng nề đóng cửa lại.

Vậy thì làm thế nào đây? Gọi vị hôn phu của nàng đến để đối phó? Trong phủ đệ của hắn đều là người một nhà, làm gì cũng không cần lo lắng.

Nhưng Tư Chính Khanh không tình nguyện lắm.

Dù sao bọn họ cũng có hai chữ "vị hôn*", quan hệ cũng không tính là thân mật lắm.

(*) Vị hôn: chưa lập gia đình.

Nhìn bóng người mơ hồ phía sau bình phong, Tư Chính Khanh luôn luôn mạnh mẽ vang dội hiếm khi do dự như vậy, hồi lâu ngay cả quyết định cũng không làm được.

Một phần lý do là hắn không biết làm thế nào để giúp nàng.

*

Tống Vân chậm rãi tỉnh lại ở trong liệt hỏa thiêu thân dày vò, nàng đau đầu muốn nứt ra, trên người vừa lạnh vừa nóng, thống khổ rêи ɾỉ thành tiếng: "Đại nhân."

Xuyên thấu qua tấm bình phong thêu hình thủy ngư, Tống Vân mơ hồ nhìn thấy có người tới gần nàng.

"Tống Vân?"

Là Tư Chính Khanh.

Nàng rũ mắt nhìn tình trạng hiện tại của mình, giơ tay lên: "Tại sao ta lại ở trong nước? ”

"Gian tầng hầm kia đốt mị hương, giờ chỉ có thể miễn cưỡng giúp nàng giảm bớt." Tư Chính Khanh giải thích: "Nàng thanh tỉnh chính là tốt nhất, tự mình xử lý một chút. ”

Tống Vân trợn tròn hai mắt, đây là muốn mình tự an ủi giống như ngày đó với hắn sao?

Không phải là không thể, nhưng:"Đại nhân, ngài không đi ra ngoài sao?"

Nàng không nghe được tiếng mở cửa, ngược lại có tiếng bước chân cùng tiếng ghế dựa di chuyển, đúng là Tư Chính Khanh ngồi xuống.

"Không cần." Tư Chính Khanh ở trên ghế dựa di chuyển tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại: "Vừa lúc nên thanh toán. ”

Bởi vì ngày đó nhìn hắn thủ da^ʍ, giờ muốn tìm lại tự tôn sao?

Tống Vân thật sự khổ không thể tả. Nhưng thân thể cũng chống đỡ đến cực hạn, không thể không đưa tay thăm dò giữa hai chân.

*

Sau bình phong truyền đến tiếng nước chảy xào xạc xuống đất, Tống Vân đứng lên trong tiếng nước ào ào, cởi bỏ y phục ướt đẫm dính trên da thịt.

Váy dài dính nước bị ném lên bình phong, màn sa lụa sau khi ướt trở nên trong suốt hơn, phác họa rõ ràng đường nét của Tống Vân.

Nàng ngồi trở lại bồn tắm và nằm ngửa bên cạnh nó.

Tiếng nước nặng nề truyền đến, nương theo Tống Vân đè nén thở dốc, mí mắt Tư Chính Khanh nhắm nghiền run rẩy, hai tay không tự giác nắm chặt tay vịn.

Sự kí©h thí©ɧ về thính giác làm cho người ta không thể không suy nghĩ lung tung. Nàng ấy đang chạm vào đâu? Là ngực đầy đặn vểnh lên, hay là eo thon một tay giữ chặt ? Hoặc là giữa hai chân - lĩnh vực Tư Chính Khanh chưa từng tiếp xúc?

Đại Yên nghiêm cấm bán tranh thư dung tục, cho dù có sách miêu tả cũng bị nghiêm khắc khống chế. Mặc dù Tư Chính Khanh từng lục soát một ít trong nhà quan viên, nhưng đều bị hắn tiêu hủy tại chỗ không ngoại lệ. Thêm Tư Chính Khanh từ chối hàn huyên xã giao đi Thanh lâu cùng quan viên, bởi vậy hắn đối với thân thể nữ tử, ngoại trừ "đào nguyên", "kiều nhụy", "diễm đế" lúc ở quân doanh đám lương hán lớn tuổi kể chuyện nên mơ hồ hình dung ra được, cơ hồ là hoàn toàn không biết gì cả.

Làm thế nào để một người nữ nhân được thỏa mãn?

Tiếng rêи ɾỉ từ bình phong bay tới tràn ngập sung sướиɠ, Tống Vân lâm vào kɧoáı ©ảʍ cũng không áp lực nữa, buông ra giọng nói thở dốc cùng rêи ɾỉ.

Biểu hiện của nàng ấy lúc này là gì?

Sự tò mò về những điều chưa biết dẫn đến trí tưởng tượng vô tận. Trong đầu Tư Chính Khanh hiện lên ánh mắt lớn mật lại trắng trợn của nàng khi nhìn chằm chằm vào hông mình, không thể không lớn mặt nhìn mình khi nén giận phẫn nộ, còn có biểu tình ôn nhu như nước khi đối mặt với khuôn mặt kiều diễm khi đối mặt với tiểu hài đồng.

Đôi mắt hạnh đen láy của nàng giờ phút này nhất định tràn đầy ánh lệ, hai gò má cũng đầy ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng mê người kia, có phải bị nàng vô thức cắn môi lưu lại vết răng nhạt hay không?

Giữa hai chân đang dần tỉnh lại, Tư Chính Khanh thở dốc dần dần dồn dập, hòa vào cùng tiếng thở dốc của Tống Vân, thân mật đến không phân biệt lẫn nhau.

Trong lòng hắn biết tư da^ʍ với nữ nhân không phải là việc làm quân tử. Nhưng bàn tay vẫn bất tri bất giác chui vào quần dài, nắm chặt vật cứng đứng thẳng.

*

A Vân là thầy khai sáng tìиɧ ɖu͙© của Khanh Khanh.