Chương 16: Đại nhân nhà ta mơ tưởng viển vông 1

Vừa mới đưa Tống Vân hôn mê sắp xếp ở trên giường, Tư Chính Khanh đã nhận được tin Hoàng Thượng triệu tập. Trước khi hắn rời đi chỉ kịp phân phó thị nữ gọi đại phu tới, vội vàng tiến cung diện Thánh.

Vân Thiều đế năm nay cũng đã đứng tuổi, ánh mắt lấp lánh có thần, ngũ quan đoan chính, khóe miệng nhếch lên, nhìn rất là hiền hòa. Thấy Tư Chính Khanh đi vào điện, ông thoáng trầm sắc mặt: "Tư Khanh, ngươi có biết tội không.”

Tư Chính Khanh rũ mắt xuống, cung kính nói: "Thần không biết Thánh Thượng nói chuyện gì. ”

"Hừ." Vân Thiều đế tàn nhẫn vỗ đầu rồng trên tay vịn hai bên long ỷ: "Trước mắt bao người cưỡi một con ngựa cùng nữ tử, ngươi thân là quan viên Nhị phẩm triều đình, biết pháp phạm pháp, còn ra vẻ không biết? ”

"Thánh Thượng, sự thật cũng không phải như thế." Đối mặt với cơn giận dữ của Hoàng Đế, Tư Chính Khanh mặt không đổi sắc: "Nữ nhân này giúp ta giải cứu mấy chục nữ hài tử bị ngược đãi, lúc ấy tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ mới kéo người lên ngựa.”

Tư Chính Khanh còn chưa kịp viết tấu chương, chỉ đành dùng miệng thành thật bẩm báo chuyện hôm nay.

Vân Thiều đế biết mấy ngày gần đây hắn vẫn điều tra chùa Vân Sơn này, lại không ngờ trong đó lại chứa đựng xấu xa như thế, tức giận trực tiếp đập bàn mà gầm lên: "Lại có người to gan làm bậy như vậy! ”

“Thánh Thượng bớt tức giận.”

Mấy vị lão thần hai bên vội vàng tiến lên trấn an lửa giận của bệ hạ.

"Thánh Thượng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ nhanh chóng bắt toàn bộ người tham gia về quy án."

"Ừm." Hiệu suất làm việc của Tư Chính Khanh, Vân Thiều đế vẫn yên tâm, lần này sắc mặt hòa hoãn một chút: "Thiếu nhân thủ gì cứ đến xin trẫm. ”

"Đa tạ Thánh Thượng."

"Bệnh của Hình Bộ thượng thư có đỡ hơn không?"

"Tạ Thánh Thượng quan tâm. Gia phụ chỉ lớn tuổi không chịu nổi mệt mỏi, thân thể cũng không trở ngại. ”

"Vậy thì tốt rồi. Hiện giờ ngươi tạm quản Hình Bộ, có khó khăn gì cứ hỏi sư phụ ngươi, trẫm cũng yên tâm.” Vân Thiều đế gật đầu, sau đó có chút mệt mỏi ngáp một cái: "Không có việc gì thì đi xuống đi. ”

"Vâng."

*

Lúc Tư Chính Khanh hồi phủ, đã gần hai canh giờ trôi qua.

Tống Vân được sắp xếp ở trong phòng khách, hắn đi tới thăm, thấy thị nữ canh giữ ở cửa, lạnh lùng nói: "Sao không vào hầu hạ?”

"Chủ tử, trong phòng có người trông coi." Thị nữ làm lễ: "Theo chỉ dẫn của đại phu, cô nương đang ngâm mình trong nước lạnh. ”

Mi tâm Tư Chính Khanh căng thẳng: "Đang tốt mà ngâm nước lạnh gì?”

"Đại phu nói trên người cô nương có mị hương rất nồng lưu lại, vốn thần kinh căng thẳng nên vẫn chưa phát tác, vừa rồi trong nháy mắt thả lỏng xuống, lúc này mới ngất xỉu ở trong phủ."

Mị dược.

Tư Chính Khanh im lặng siết chặt tay thành quyền, hắn cũng biết tư vị của thứ kia, dược này rất nặng, người bình thường e là chịu không nổi.

"Ngâm là được rồi?"

"Chỉ là giảm bớt" Thị nữ có chút khó xử: "Dù sao giờ phút này cũng không có biện pháp tốt hơn."

Xoa xoa mi tâm, Tư Chính Khanh hỏi: "Ta có tiện đi vào không?”

Thị nữ gật đầu: "Cô nương có mặc y phục, cũng có bình phong ngăn cản. Nếu chủ tử lo lắng, cứ thuận tiện nhìn thử. ”

Tư Chính Khanh vội vàng đẩy cửa đi vào, thị nữ trong phòng thi lễ với hắn sau đó đi ra phòng khách, thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cách bình phong, Tư Chính Khanh cũng nghe được giờ phút này hơi thở Tống Vân có chút nặng nề, nàng đang chịu dục hỏa thiêu đốt, mặc dù ở trong giấc ngủ cũng không được an ổn, không thoải mái lăn qua lộn lại ở trong thùng tắm.

"A Vũ…"

Tư Chính Khanh có chút nghi ngờ thính giác của mình. Không phải vị hôn phu của nàng tên là Phó Lan Thanh sao, A Vũ là ai?

"A… Phụ mẫu con sống thật mệt mỏi."

Cũng bắt đầu nói nhảm. Tư Chính Khanh lo nàng ngâm mình như vậy chỉ sợ sẽ phong hàn, liền nghĩ không bằng tìm nữ tử giải tỏa một chút giúp nàng.

Nào ngờ hai thị nữ ngoài cửa nghe Tư Chính Khanh dặn dò lại quỳ hết xuống: "Chủ tử, chúng ta không dám.”

Tư Chính Khanh không hiểu tại sao: "Cùng là nữ tử, có cái gì mà không dám?”

Hai người không lên tiếng nữa.

Phía sau không ngừng truyền đến Tống Vân thống khổ thở dốc, Tư Chính Khanh nhìn hai thị nữ bất động, nhất thời tức giận: “Ra ngoài canh giữ!”

"Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ canh giữ, tuyệt đối một con muỗi cũng không bay vào được."