Chương 18: Đại nhân nhà ta bị ma quỷ ám ảnh 1

Lúc Tư Chính Khanh mới vào quân Lâm Ưng còn là tân binh viên, ngủ cùng hơn mười người ở lều trại trong quân doanh, mồ hôi hôi thối của chân và mùi vị lẫn lộn không rõ ràng vây quanh hắn, Tư Chính Khanh chưa kịp quen giấc ngủ khó khăn này nên chỉ có thể nghe lão binh ở bên cạnh giảng chút chuyện phong lưu thời trẻ.

Lão nói tiếng kêu dâʍ đãиɠ của nữ tử là vật thúc dục nhất, cho dù ai nghe xong vật dưới thân kia đều phải sung huyết nổ tung, còn vẻ mặt thần thánh kia khiến người ta phát nghiện, còn muốn chết hơn so với hạc đỉnh hồng.

Tư Chính Khanh vẫn là một tiểu tử lông cánh chưa mọc đủ nên không cho là đúng. Nhưng ngay lúc này, hơi thở nhẹ nhàng xuyên thấu qua bình phong dung nhập vào không khí dần dần nóng rực, làm cho Tư Chính Khanh bất tri bất giác nổi lên phản ứng.

Từ lúc về sau khi gặp Thánh Thượng còn chưa kịp thay quan phục, hai tay Tư Chính Khanh thăm dò giữa hai chân đυ.ng phải túi kim ngư đeo trên thắt lưng. Túi rơi mạnh vào bên hông, ngư phù ở trong đó ma sát với vải phát ra tiếng loạt xoạt yếu ớt, ngoài ý muốn gợi lại lý trí của Tư Chính Khanh.

Con ngươi màu đen thuần khiết của hắn co rụt lại, nhanh chóng thu hồi cánh tay.

Đây là quỷ mê tâm trí sao?

Tư Chính Khanh cảm thấy khinh thường, bất tri bất giác bẻ gãy tay vịn trên ghế vì hành vi của mình, cảm nhận được không gian đột nhiên yên tĩnh, mới phát hiện chỗ Tống Vân không có tiếng gì.

"Tống Vân?"

Không ai trả lời.

Đang muốn đi tới quan sát, lại nhớ tới Tống Vân đã cởi y phục, Tư Chính Khanh phiền não "chậc" một tiếng, quay đầu gọi thị nữ ngoài cửa đi xem thử.

Ánh mắt thị nữ lúc vào cửa rõ ràng có chút kinh ngạc, có lẽ cảm thấy chủ tử của mình quá nhanh. Nhưng sau khi đi đến bình phong, hai người mới khẽ hô to: "Cô nương chết đuối rồi!”

“?”

Tư Chính Khanh sải bước một bước muốn đi về phía trước, dừng bước ở bên cạnh bình phong. Hắn đành phải cao giọng: "Còn không cứu người?”

"Chủ tử, sức của chúng ta không đủ, chỉ có thể ngẩng đầu lên cho cô nương..."

Cả đám ngày thường cường tráng đến mức có thể nhổ dương liễu xuống, sao bây giờ nhu nhược như vậy?

Đều là thủ hạ không nghe lời!

Tư Chính Khanh tức giận một phát lật đổ bình phong rộng lớn, các chữ riêng biệt từ kẽ răng dùng khí âm phát ra, hiển nhiên là nhịn tức: "Cút!”

Hai thị nữ không ngừng vó ngựa chuồn mất.

Tư Chính Khanh cũng bất chấp giờ phút này Tống Vân không mặc gì cả, cánh tay duỗi ra nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng giơ tay lên liền vớt người từ trong nước ra.

Da thịt của nàng nhẵn nhụi như ngưng mỡ, Tư Chính Khanh suýt nữa không nắm được eo nàng, hắn không thể không dùng tay kia ôm lấy nàng, tức giận đùng đùng nói: "Sao lại trơn trượt như một con cá trạch bùn vậy!”

"Ai nói ta là cá trạch?"

Bị giày vò như vậy, Tống Vân không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, nàng phát hiện Tư Chính Khanh đang đưa nàng lên tháp, sợ tới mức tay chân liên tục quơ loạn.

Điều này làm cho Tư Chính Khanh vốn cực kỳ khó chịu lửa giận càng tăng lên một tầng, hắn hung ác véo một cái ở bên hông nàng, cảnh cáo: "Đừng lộn xộn!”

“Thϊếp đây là cầu sinh!”

Tống Vân tiếp tục giãy dụa, sợ người trước mặt này đại phát thú tính.

Nào ngờ Tư Chính Khanh hoàn toàn xem nhẹ sự chống cự của nàng, nâng tay ném nàng lên giường, sau đó cánh tay đặt ở cổ nàng, áp chế động tác nửa người trên của nàng, chân dài bước qua, phòng ngừa nàng đá loạn, tất cả động tác lưu loát giống như đang khống chế hình phạm: "Ta thấy nàng là muốn chết.”

Tống Vân lăn qua lăn lại một phen đã thở hồng hộc, nhưng ánh mắt cô trong sáng, có lẽ đã bài trừ dược tính hoàn toàn: "Thϊếp vừa mở mắt đã nhìn thấy chàng đưa thϊếp lên giường, quỷ mới biết chàng muốn làm gì!”

"Ta muốn làm cái gì đã làm từ lâu..." Tư Chính Khanh nghiêng đầu, thở ra hướng một bên, lại nhắm mắt ổn định hô hấp, lúc này mới nói: "Nàng vừa mới hôn mê ở trong thùng tắm.”

"A..." Tống Vân có chút xấu hổ xoay mặt: "Là thϊếp sai thưa đại nhân, thực xin lỗi.”

Tư Chính Khanh lười nói chuyện, lưu loát xoay người xuống giường, đưa lưng về phía Tống Vân sửa sang lại quần áo bị nàng làm ướt nhăn nheo: “Sửa soạn xong mau đi.”

"Bánh của thϊếp có được giao tới không? Chàng có thể cho thϊếp đi gặp những hài tử ấy không?”

Nhắc đến bọn nhỏ, sắc mặt Tư Chính Khanh hòa hoãn một chút: "Chờ ta thay y phục, cùng đi.”

"Được."

Nghe được tiếng "bạch" phát ra từ bàn chân ướŧ áŧ trên mặt đất, khóe miệng Tư Chính Khanh nhếch xuống: "Nàng không quên mình chưa mặc một tấc nào chứ.”

“......”

Lúc này Tống Vân mới che ngực theo phản xạ, lại vội vàng đưa một bàn tay che hạ thể, cuối cùng suy nghĩ kỹ một phen, quyết định che mặt mình.

Tư Chính Khanh như kiểu sau lưng có một con mắt: "Thu hồi hành vi buồn cười của nàng đi.”