Chương 13: Đại nhân nhà ta nói được làm được 2

Không có bất kỳ đồ trang trí nào trong phòng trống không lớn, thậm chí ngay cả giường cũng không có một cái. Các nữ hài tử nằm sát vai, dựa lưng vào nhau, cứ nằm trên nền gạch lạnh lẽo như vậy.

Tống Vân thật cẩn thận nhẹ chân đi qua bên cạnh các nàng, sợ không cẩn thận giẫm lên các nàng. Các nữ hài không có chút hứng thú đối với người tới, ánh mắt trống rỗng, cũng không tập trung, có vẻ ai đến cũng không sao cả.

Một tiểu cô nương ngồi ở cửa lúc Tống Vân đi ngang qua đã giải quyết xong, vết nướ© ŧıểυ vàng tràn ra mùi hôi thối, dưới ánh lửa lờ mờ cùng một vũng máu hòa vào nhau.

Tống Vân bình tĩnh nhìn một chút, vết máu kia từ dưới thân một cô nương khác chảy ra, trên mặt nàng tất cả đều là vết thương tím tái do bị đánh, đã không nhìn ra bộ dáng nguyên bản, khóe miệng còn mang theo dấu vết màu vàng nhạt khô cạn, Tống Vân nhìn sửng sốt, cổ họng nổi lên một cỗ ghê tởm chưa bao giờ dâng lên.

Lúc cọ cọ bên miệng nàng, nàng cũng chưa từng cảm thấy có phản cảm như vậy, dù sao khi còn sống nàng âu yếm khẩu giao vì người ta, đã tiếp xúc qua loại vật này, hơn nữa Tư Chính Khanh cũng đẹp, cũng không phải là cố ý, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có mùi gì, nàng là một lão sắc nữ, nhẫn nhịn coi như xong.

Nhưng những người này... Chỉ là một hài tử thôi.

Tất cả đều là nữ nhi, những hài tử này có thể được sống như con người sao? Quả thực ngay cả heo chó cũng không bằng.

Tống Vân đau lòng đến mức không thể tiếp nhận được nữa, vội vàng rút khăn tay ra, lau vết máu và chất bẩn trên mặt cô nương, nhẹ giọng nói nhỏ với nàng: "Muốn ra ngoài không?”

Đôi mắt của cô nương ấy mở ra tập trung vào một khoảnh khắc sáng sủa, sau đó lại trống rỗng, nàng lắc đầu.

"Muốn ăn kẹo hồ lô và bánh rán, mặc y phục đẹp không?"

Im lặng.

Trong lòng Tống Vân lạnh lẽo. Nàng không muốn kết quả như vậy. Rõ ràng đều ở độ tuổi đẹp nhất, lại bị ném vào nơi dơ bẩn này, nằm chờ đợi không biết là ai khi nhục, mất đi toàn bộ hy vọng sau đó chết đi trong thống khổ.

Một loạt nước mắt rơi xuống, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên đầu gối sưng lên của tiểu cô nương, nàng đau đến co rúm lại.

Tống Vân thổi vết thương trên đầu gối nàng, giọng run rẩy tiếp tục hỏi: "Cos muốn... Sống sót không? ”

Vẫn không có ai trả lời.

"Tỷ tỷ..." Nữ hài kéo ống tay áo Tống Vân, lại như sợ làm bẩn tay nàng, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt nhỏ nhắn sưng lên phản chiếu ánh sáng của ngọn đuốc: "Bánh dày đường đỏ là cái gì vậy?”

Nước mắt Tống Vân lại không nhịn được, nàng cúi người ôm cô bé nhỏ gầy lên, chóp mũi mơ hồ ngửi được một mùi hương kỳ dị. Cô bé nằm trong vòng tay nhẹ như lông vũ, hầu như không cảm thấy bất kỳ trọng lượng nào.

Nàng nâng ngọn đuốc lên và thắp sáng con đường rời đi: "Đi với tỷ tỷ, tỷ tỷ đưa muội đi ăn.”

Lúc đầu, chỉ có một mình nàng bước ra khỏi tầng hầm tối tăm này. Nhưng dần dần, các tiểu cô nương lần lượt đi theo, bắt được cọng rơm cứu mạng liều mạng ôm chặt cánh tay và bắp chân của nàng.

Các nàng tay trong tay, giống như từng viên trân châu không đủ tròn được xâu chuỗi đến một chỗ, được ánh mặt trời ấm áp bên ngoài đón nhận.

Đám hán tử nhìn thấy thảm trạng của các cô nương này đều sững sờ tại chỗ, thậm chí Kiêu còn trực tiếp đỏ hốc mắt: "Thật sự mẹ nó không phải người.”

Nước mắt Tống Vân chảy ròng ròng, nào quản được lễ tiết gì đó, chửi ầm lên: "Tư Chính Khanh, đám quy tôn tử kia nên bị bầm thây vạn đoạn! ”

Tư Chính Khanh đang xem xét đứa nhỏ cả người đầy vết thương, hắn muốn nhớ kỹ bộ dáng của họ, như vậy khi bắt được những tội nhân kia, hắn mới có thể cho bọn họ một chút "chiếu cố" lớn nhất của mình.

Nghĩ đến muội muội cũng cùng tuổi ngây thơ vô tư tươi cười, mà những hài tử này nhìn hết nhân tính xấu xí của con người, ánh sáng trong mắt đã dập tắt, lửa giận trong mắt Tư Chính Khanh càng cháy càng lớn, giống như là muốn thiêu đốt toàn bộ những cặn bã kia không còn gì hết.

“...... Được thôi. ”