Chương 12: Đại nhân nhà ta nói được làm được 1

Con ngựa không thể lên núi, tất cả mọi người đều phải đi bộ.

"Ưng, ngươi dẫn người ở chân núi chặn tất cả lối ra, nửa con chim cũng không được thả."

"Vâng."

Dặn dò xong, Tống Vân bị Tư Chính Khanh cõng ở phía sau, cả người giống như đằng vân giá vụ* lao nhanh lêи đỉиɦ núi. Bụi cây xanh xung quanh um tùm nhanh chóng tụt lại phía sau, Tống Vân nhìn mà hoa cả mắt.

(*) Đằng vân giá vụ: cưỡi mây đạp gió.

Bả vai Tư Chính Khanh cực rộng, sau lưng cũng rắn chắc rộng lớn, hai chân Tống Vân kẹp ở bên hông hắn, có thể dễ dàng cảm nhận được nơi đó có đường cong cơ bắp phập phồng, hơn nữa cánh tay hắn vững vàng vòng quanh Tống Vân, nàng không chút lo lắng mình sẽ ngã xuống.

Cảm giác an tâm như vậy —— haiz, người cõng mình leo núi sao lại là hắn nhỉ.

"Kiêu, ngươi kể chuyện chùa Vân Sơn cho Tống cô nương đi."

Kiêu theo sát bước song song với Tống Vân: "Cô nương, chùa Vân Sơn này đã âm thầm lừa gạt rất nhiều nữ hài tử mười một mười hai tuổi trên khắp cả nước. Chùa cúng thắp hương ban ngày, buổi tối thuê những nữ hài tử này với giá thấp cho những nam nhân trung niên, thậm chí là nam nhân lão niên để vui chơi. Nghe nói họ rất nghiêm khắc giữ bí mật hiệp nghị này, những người tiết lộ tin tức đều đã chết. ”

Tống Vân không khỏi trợn to hai mắt: "Mẹ nó..."

Tư Chính Khanh nghe được bước chân đột ngột không ổn định, cũng may hắn mượn lực đá một bên núi duy trì thân hình, một lần nữa chạy đi.

"Khụ, Tống cô nương, chú ý lời nói." Kiêu ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng đám tôn tử này hình như thừa dịp nữ nhân biểu diễn tiểu khúc khiến dòng người đông đúc nên mới thừa dịp chạy thoát, chủ tử đoán những nữ tử bị bắt cóc kia hẳn là còn chưa kịp bị mang đi, cho nên lúc này mới muốn ngươi hỗ trợ.”

"Ý của các ngươi là... Sợ những cô nương bị kinh hãi kia không tin được mấy đại nam nhân các ngươi, cho nên muốn ta bình phục tâm tình các nàng, rồi cứu các nàng ra? ”

Kiêu trực tiếp vỗ tay hưng phấn: "Tống cô nương, ngươi thật thông minh!”

"Đúng vậy..." Kiêu có chút khó xử nhìn Tư Chính Khanh, mặc dù Tư Chính Khanh không chớp mắt chạy đi, vẫn nhận lấy câu chuyện: "Chỗ kia dơ bẩn không chịu nổi, da mặt ngươi dày như tường thành, có lẽ sẽ không sợ.”

Tống Vân nâng quyền nhỏ lên búa bả vai hắn một cái, thở phì phì nói: "Thái độ cầu người của ngươi là vậy sao?”

Tiếng cười trầm thấp khiến lòng ngực chấn động, Tống Vân kề sát sau lưng Tư Chính Khanh lúc này mới nhận ra hắn đang nở nụ cười.

Nàng tức giận, buồn bực vùi vào hõm vai hắn, dọc đường đi không nói gì nữa.

"Xuống đây."

Tống Vân từ trên vai hắn nhìn qua, thì ra đã đến. Nàng không đợi Tư Chính Khanh buông mình, mở tay hắn ra liền nhảy xuống, thuận tiện vô cùng bất mãn hừ lạnh một tiếng, đi qua bên cạnh Tư Chính Khanh.

Kiêu đã dẫn người lục soát chùa miếu một lần, chủ sự đã chạy sạch từ lâu, chỉ còn lại một tiểu hòa thượng.

Gã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tư Chính Khanh, sợ tới mức không giữ được tỉnh táo, liên thanh nói: "Ta không biết gì hết."

"Các cô nương bị lừa bán ở đâu?"

Kiêu không nhịn được chân trên đá gã một cước, tiểu hòa thượng á một tiếng ngã xuống đất, ăn đầy bùn đất: “Trong tĩnh phòng… tầng hầm. ”

Tư Chính Khanh trao đổi ánh mắt cùng Kiêu, sau đó hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Tống Vân.

Tống Vân xoay cánh tay bả vai: "Đến lúc ta thể hiện rồi đúng không?”

*

Vừa bước lên bậc thềm tầng hầm, một mùi tanh vọt tới xông vào mũi. Trong đây đầy mùi máu tươi còn có mùi không thể nói ra, làm cho người ta chỉ ngửi một chút là có thể đoán được sơ sơ tình cảnh của các cô nương.

Các nam nhân không tiện tới đây, bởi vậy chỉ có một mình Tống Vân tay cầm đuốc chậm rãi đi về phía trước. Nàng cũng không sợ, chỉ là không đành lòng nhìn thấy hình ảnh kế tiếp.