Chương 3:

Chuyện ầm ĩ ở Tiêu gia liền kết thúc khi Tiêu Thụy Vân một mình rời đi về hướng núi, mấy hàng xóm xung quanh nhìn hắn cứ như nhìn tên điên rồi, nhanh nhẹn trở về nhà ăn tối rồi tụ tập đi buôn chuyện. Tiêu Thụy Vân nghĩ ngày mai chuyện này sẽ truyền ra khắp thôn Tiêu Dao đi.

Chỉ cần không cần ở lại cái nhà đó, có một mình thì hắn vẫn cứ sống vô tư mà thôi, không phải bản thân hắn còn có một cái bàn tay vàng mang tên "không gian" hay sao. Hừ, quốc gia này còn không có chuyện bắt buộc phải sống cũng cha mẹ tới chết đâu, Hoàng đế còn chẳng phải khuyến khích hán tử tự lập môn hộ hay sao a?

Một đường đi trở lên núi hắn liền đi vào không gian, nhìn con hổ nằm im ở một chỗ, Tiêu Thụy Vân xoa cằm suy tư. Nếu bán được tấm da hổ này, hẳn cũng mấy trăm lượng đi, có trừ cái lỗ bị đạn bắn thủng cũng không mất bao nhiêu, sau đó hắn sẽ đi mua chút đất xây nhà a, như vậy mới không khiến người hiềm nghi. Nghĩ nghĩ liền làm, lột đi lớp da hổ vàng vằn xinh đẹp, Tiêu Thụy Vân không khỏi thở dài. Tấm da này cũng đủ để một hán tử nơi này may hai chiếc áo da hổ, vừa ấm vừa ngầu lòi lại sang quý, hắn không tin đám quan quý nhà giàu không động tâm với nó.

Thịt hổ thì cất vào tủ lạnh cho sạch sẽ, nói tới tủ lạnh, lúc hắn mới mua nhét vào còn lo ngại đá sẽ tan, nhưng mà không gian cũng không có giống bên ngoài một chút nắng liền ta đi cho dù không có điện. Cho nên chỉ cần xử lý sạch sẽ các loại thực phẩm liền bỏ được vào tủ, chí ít thì cái hơi lạnh cùng linh khí không gian khiến hắn cảm thấy còn ở hiện đại.

Lúc Tiêu Thụy Vân còn đang hưởng thụ đồ ăn ngon bên trong không gian, thì bên nhà Tiêu gia lại nhốn nháo một đoàn. Mấy nhà bên ngoại Ân thị cũng tới xem xét, hết nói Tiêu Thụy Vân bất hiếu lại điên rồ muốn chém người. Cả nhà Tiêu gia một đêm không ngủ. Bên thôn trưởng cũng bàn tán không thôi, lúc mấy bà thím tám chuyện với vợ thôn trưởng có nói chuyện một mình Tiêu Thụy Vân đi vào núi, khi thôn trưởng biết được liền gọi mấy hán tử gan dạ đi vào núi tìm hắn trở về. Chỉ là có đi gần một đêm vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Thụy Vân làm thôn trưởng lo lắng không thôi.

Trong suy nghĩ của Thông trưởng Tiêu Dao thôn, Tiêu Thụy Vân là một hán tử cáo to lại nhút nhát nhưng cũng cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, rất hay giúp người trong thôn vài chuyện vặt vãnh. Ông ấn tượng với thằng nhóc đó vô cùng, lại không hiểu rốt cuộc vì tại sao mà hắn lại thay đổi một cách bất ngờ như vậy. Chuyện Tiêu gia nháo ra cũng không có gì to tát, nhưng mà vẫn ảnh hưởng tới thôn Tiêu Dao, mà ông là thôn trưởng liền không thể mặc kệ để hắn đi vào rừng đêm khuya như vậy. Ai mà biết bên trong đó có động vật hung dữ nào hay không, không cẩn thận liền có thể bỏ mạng cho mãnh thú.

Trong khi thôn trưởng Tiêu Dao thôn còn đang miên man, thì Tiêu Thụy Vân đã sáng sớm vác cái bọc có tấm da hổ đi bộ lên trấn trên rồi. Tiêu Dao thôn cách trấn Thủy Khê khoảng một canh giờ đi đường bộ, nếu có xe thì hẳn sẽ nhanh hơn, bởi vậy nên lúc Tiêu Thụy Vân đứng trước cổng trấn liền cảm thấy hai cái chân giò của mình có chút run rẩy. Xem ra sau này phải luyện tập nhiều một chút, nếu không ngay cả săn thú cũng chả săn được đây.

Trấn Yên Thủy thuộc Tam Bình thành, là một trấn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, xem như một trấn vừa phú vừa quý vừa bần hàn. Bốn phía đông tây nam bắc lại thuộc về bốn loại hoàn cảnh khác nhau, đông phú quý, tây thương gia, nam bần hà, bắc cặn bã. Cho nên nói, có tới thì cũng là nên tới phía đông phía tây, chớ có tới nam tới bắc, bởi vì không biết khi nào thì tiền trong túi ngươi bị mất đâu. Dựa vào kí ức nguyên chủ, Tiêu Thụy Vân một đường đi tới phía tây trấn, nơi mà toàn bộ thương nhân tụ tập trao đổi buôn bán hàng hóa, nơi những quán ăn xa hoa lẫn nhỏ lẻ mở ra, điển hình chính là một khu chợ thương hóa.

Dừng lại trước một tửu lâu trông có vẻ xa hoa điểm tên Phúc Trang Tiên Tiên lầu. Phụt----Kiềm nén vẻ mặt muốn cười, Tiêu Thụy Vân khụ khụ vài cái rồi bước chân đi vào đại sảnh xa hoa. Tiểu nhị một chân hai chân nhanh nhẹn nhìn thấy hắn liền đi tới tươi cười đón khách.

"Vị khách nhân này, xin hỏi ngài muốn..."

"Ta có vật muốn bán cho tửu lâu các ngươi, có thể mời quản sự ra thương lượng chút hay không?" Tiểu nhị nhìn chút là biết một vụ làm ăn kiếm bạc, liền chân chó vui vẻ mời hắn ngồi xuống uống trà rồichạy vào phía sau tấm mành mỏng gọi quản sự. Nếu vụ làm ăn này có lời, bản thân tiểu nhị lền có thêm chút tức lợi hoa hồng rồi. Chờ không lâu lắm, một lão nhân cao gầy râu bạc liền hướng phía hắn đi tới, vẻ mặt từ tốn lại thong thả, ánh mắt nhìn hướng Tiêu Thụy Vân tràn ngập nghiền ngẫm.

"Vị công tử này, ta là lão Trần, là quản sự nơi này, chẳng hay công tử có vụ làm ăn gì với tửu lâu?"

"Trần quản sự, ta không dám giấu, là có chút đồ vật muốn hỏi ý xem tửu lâu có muốn mua hay chăng?"

"Vậy mời công tử theo ta tới hậu viện bàn chuyện." Lão nhân ra tay mời, Tiêu Thụy Vân hiểu ý vác bao đồ đi theo tới phái sau tửu lâu, một viện tử yên tĩnh giản dị hoàn toàn khác với không khí của tửu lâu. Đặt bao đồ xuống, Tiêu Thụy Vân liền mở bao ra, bên trong hiển nhiên là một con hổ lớn, vì được bảo quản trong không gian, bị lây nhiễm chút linh khí thanh mát, nhìn không hề giống chết đã lâu.

Lúc nhìn thấy đồ vật bên trong, lão quản sự trợn trừng đôi mắt đầy nếp nhăn, râu mép giật giật hai cái bất động. Này là....ha ha ha, thực sự không ngờ a, không ngờ a.

"Công tử thật khiến lão già này chấn kinh, không ngờ lại có ngày có thể thấy được mãnh hổ núi sâu bị gϊếŧ chết. Xin hỏi, này là do công tử gϊếŧ sao?" Lão nhân híp híp ánh mắt tinh ý nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy có chút không biết có nên nói thật hay không.

"Không dám giấu là tại hạ gϊếŧ nó, này cũng là ăn may mà thôi, lúc đó ta còn tưởng bản thân liền xong rồi." Khéo léo kéo lên khóe miệng cười cười, Tiêu Thụy Vân bất động quan sát phản ứng lão nhân.

"Công tử thực vui tính, vậy...không biết công tử ra giá bao nhiêu? Nói thực, mãnh hổ rừng sâu khá là hiếm, lại hung dữ nên đa số thợ săn cũng không dám tiến vào săn gϊếŧ, đến nay lão già ta cũng chỉ nhìn qua có một lần, này là lần thứ hai a?"

Lần thứ hai? Là trước cũng có người gϊếŧ được rồi a? Tiêu Thụy Vân nhoẻn miệng cười chân thành, ôm quyền hướng lão nhân nói :"Tại hạ thật tình không biết giá cả của vật này, phiến quản sự Trần thay tại hạ ra giá, nếu hợp lý, sau này còn muốn hợp tác dài dài." Phiiii, này nếu không hợp lý liền không thèm hợp tác đi?

Lão nhân ha hả vuốt râu mà cười, gật đầu nghiềm ngẫm, liền đưa ra một cái giá mà hắn vô cùng thỏa mãn, liền như vậy thành giao. Cầm trong tay năm ngàn lượng bạc, Tiêu Thụy Vân tâm tư sảng khoái, chắp tay muốn cáo từ rời đi, liền bị lão nhân giữ lại đưa ra một tấm lệnh bài nhỏ có khắc chữ "phúc", có thể xem như giấy thông hành gặp trực tiếp lão nhân.

Lúc rời khỏi tửu lâu xa hoa, một mình Tiêu Thụy Vân đi dọc theo trục đường chính của khu tây nhìn một chút đồ vật có ở thời không này, quả thực vô cùng....thảm! Đồ gia dụng đơn sơ thô giáp, đồ ăn vô cùng thiếu hụt, này này đại thẩm, làm mì không cần đun quá lâu a, đại thúc ngài có thể hay không mài mịn hơn không a, đại tẩu này, bán trứng cũng không nên bán trứng ung cho người ta chứ???? Một hồi đi một hồi ngắm, tâm Tiêu Thụy Vân thực là đau, vì cớ gì suy nghĩ mấy người nơi này lại thiếu sáng tạo như vậy? Hắn hận a, hận a, hận không thể nhào vào chỉnh bọn họ một lượt, nói cho bọn họ hiểu đâu mới là mỹ thực, sáng tạo được không!

Khi Tiêu Thụy Vân còn đang đấm ngực tức giận muốn ói máu thì ở một nơi khác xa xa chốn kinh đô, trong gian phòng được coi là tạo hình xinh đẹp nhất thuộc Minh phủ, một thiếu niên xinh đẹp thoát tục dáng vẻ mông lung còn chưa chịu tỉnh giấc từ chăn nệm mềm mại. Lông mi dài mảnh cong cong bởi vì đôi mắt nhắm chặt liền rung lên nhè nhẹ, đôi môi hồng hồng mọng nước mê người, chiếc mũi thanh tú cùng làn da sáng bóng mịn màng khiến thiếu niên thực dễ nhìn lầm thành một mỹ nữ. Có vẻ thiếu niên đang mộng đẹp, lại bởi tiếng gọi bên ngoài của làm cho hàng lông mày nhăn lại khó chịu, môi nhỏ khó chịu chu lên ấm ức, một dạng bị khi dễ làm thâm tâm người khác hận không thể đau thay.

"Thiếu gia, trời đã sáng, nên dậy thôi, thiếu gia a." Tiếng tỳ nữ bên ngoài vang vọng vào phòng, liên tục thúc giục người đang ngủ nhanh chóng thức dậy.

"Tiểu Lan, ngươi im miệng nha, ta còn muốn ngủ, ta muốn ngủ a." Thiếu niên không tình nguyện mở miệng trong khi mắt còn đang nhắm, gần như là trả lời vô thức theo thói quen. Tỳ nữ tiểu Lan cũng vô cùng bất đắc dĩ, thiếu gia của nàng ngày nào cũng phải hô dậy nhiều lần mới chịu dậy a, thực khiến người hầu như nàng cũng khó khăn hoàn thành nhiệm vụ được giao theo, thực sự là mệt tâm, dù cho thiếu gia có xinh đẹp đáng yêu bao nhiêu thì vẫn phải quy quy củ củ mà làm a, haizzzz.

Biết được thiếu gia phải ngủ thêm nửa canh giờ nữa, tiểu Lan liền dừng hô, mặt bất đắc dĩ rời đi chuẩn bị nước ấm khăn sạch cho thiếu gia nàng, cuộc sống chính là mệt tâm nha.

P/s: Chính là trong khi chồng ẻm đang bỏ nhà đi mà ẻm thì vẫn còn đang ngủ hò không chịu dậy đấy!