Chương 4: Tách ra riêng

Kiếm được nhiều bạc thì để làm gì? Tất nhiên chính là tiêu xài a, Tiêu Thụy Vân trước tiên một mình trở lại thôn Tiêu Dao, vừa tới đầu thôn liền thấy một vị lão nhân đầu hai màu đứng dưới bóng bụi tre. Dựa theo trí nhớ nguyên thân thì vị lão nhân này hẳn là trưởng thôn Tiêu Dao thôn đi? Ổng đứng chờ mình? Nghĩ hẳn là chờ mình rồi, hắn liền đi tới, vừa vặn đυ.ng mặt với lão nhân. Cái bộ dạng như thấy vàng khi nhìn hắn thế kia, này...

"Trưởng thôn bá bá, ngài là đứng chờ ta đi? Có chuyện gì sao?"

"Ai da, Tiêu lão tam này, ta chờ cháu đúng là có chuyện, cháu là đứa trẻ ngoan cớ gì lại hành động không tốt như vậy chứ? Không phải ta nói cháu bất kính với trưởng bối, nhưng cháu có thể nhịn thêm chút nữa là yên rồi hay sao?"

Nhịn? Hắn mà nhịn được thì hắn mới không phải Tiêu Thụy Vân. Nhìn lão nhân một vẻ bất đắc dĩ muốn khuyên nhủ tiếp, hắn lắc lắc đầu thở dài.

"Bá bá, bá liền như vậy nhìn ta từ nhỏ tới lớn ta tính tình như thế nào a? Cha ta không giởi quản gia dạy con nương ta lại hung dữ, thiên bên này nhạt bên kia, có phải ta muốn thế đâu chứ? Nhưng mà ta chịu đựng cũng đủ rồi, ta thực muốn tách riêng ra tự sinh tự túc, lập chí làm ăn đây, tương lai sau này tự bản thân ta muốn tự quyết định, giàu nghèo liền chính mình làm, như thế cũng không có vi phạm luật pháp quốc gia, ngài nói đúng hay không?"

Lão nhân nhìn hắn nói không khỏi thở dài, khuyên không được, có nói nữa chỉ sợ mất lòng nhau, thở một hơi mệt mỏi, lão nhân không biết nên làm gì, chỉ im lặng suy nghĩ.

"Bá bá, bá giúp ta một lần có được không? Ta muốn tách hộ ra riêng, tự lập môn hộ, ta là đi theo quốc pháp do Hoàng Đế ban ra nha, nói không chừng ta thực sự có thể làm vang danh thiên hạ nha, hắc hắc.."

Còn chưa kịp vui vẻ lâu, liền bị một cái cốc nhẹ vào trán, hơi đau a. Lại thấy lão nhân trợn mắt trừng hắn, miệng thở phì phò phì phò vẻ tức giận. "Ngươi tiểu tử này nói hươu nói vượn, chờ ngươi làm vang danh thiên hạ có khi lão nhân này đã xuống hố từ lâu đâu, thôi được rồi, ta giúp ngươi lần này, nhưng phải nhớ, từ giờ phải quyết tâm làm ăn phất lên, đừng có suy nghĩ mấy chuyện ác độc, nếu không có mất cái mạng này ta cũng đánh chết ngươi a."

"Bá bá cứ yên tâm, chờ ta làm lớn liền nhớ tới bá bá đầu tiên a." Thấy lão nhân gật đầu đồng ý, Tiêu Thụy Vân liền vui vẻ đi theo lão nhân về thôn. Chuyện tách riêng này càng làm nhanh chóng càng tốt, hắn mới không cần lo lắng kịch bản cẩu huyết như trên tiểu thuyết mạng về gia đình toàn cực phẩm đâu.

Lúc cả hai về nhà trưởng thôn lấy giấy bút rồi tới Tiêu gia đã là giờ Tỵ (9h-11h sáng), Tiêu gia lúc này mới chuẩn bị ra ruộng, thấy Tiêu Thụy Vân với trưởng thôn tới liền một mặt hầm hầm sát khí muốn nhào lên đánh hắn. Đặc biệt là Ân thị, một dạng hận không thể chém hắn thành trăm mảnh cho hả giận a.

"Ngươi tên bất hiếu, còn vác cái mặt mũi về nhà muốn xin về lại hay sao? Nói ngươi biết, ngươi có chết ngoài đường ta cũng không cho ngươi vào lại cái nhà này đâu."

"Khụ Khụ...bà im miệng, không thấy trưởng thôn đây sao?" Têu lão gia đi tới mắng Ân thị một câu, liền gật đầu chào trưởng thôn.

"Trưởng thôn, không biết ngài tới có chuyện gì không? Còn có đi cùng với tên nghịch tử này khiến ngài hổ thẹn a."

"Nhà lão Tiêu, ta đáp ứng con trai ngươi tới muốn tách ra riêng, còn muốn cùng các ngươi thương lượng đây."

Nghe được lời này, cả nhà Tiêu gia sửng sốt, lão tâm thực sự có gan mười người tới để phân ra riêng? Từ khi nào gan tên này lớn mật như vậy??? Lại thấy bộ dáng Tiêu Thụy Vân ung dung tự tại, Ân thị càng bực mình.

"Chúng ta không đồng ý, hắn muốn ra riêng tự lập? Nằm mơ a, trừ phi ta chết!"Vừa nói nhưng thâm tâm thị vẫn sợ Tiêu Thụy Vân hành động không tiếc sống chết như hôm qua.

"A? Chết? Được, ta cho ngươi toại nguyện, không hối hận a?" Hắn nói liền rút ra con dao cắt thịt bước về phái Ân thị, liền bị trưởng thôn nhanh chóng ngăn lại.

"Bình tĩnh lại. Tất cả nghe ta nói." Trưởng thôn trừng mắt mấy người xung quanh, một bộ các ngươi xem ta là không khí hay gì.

"Nhà lão Tiêu, các ngươi từ trước làm người kiểu gì lẽ nào ta còn không biết? Nói thiệt thòi cũng duy chỉ thiệt mình lão tam, các ngươi nghĩ đi xem ba đứa con các ngươi đối xử với chúng ra sao? Bây giờ lão tâm muốn tách ra ở riêng tu chí lập nghiệp các ngươi lại không đồng ý, muốn bức người khác tới tuyệt cảnh hay gì?"

Ai ai cũng không nói gì...

"Ta nói, các ngươi cũng hiểu rõ luật pháp triều đình đi? Chính tay Hoàng Đế cũng có chỉ thị, phân tách tự lập môn hộ, làm vinh quang cho quốc gia, lẽ nào các ngươi muốn làm trái ý thiên tử? Các hộ gia đình khác vì sao hòa thuận vui vẻ, ăn ở vô lo vô nghĩ, cuộc sống khá giả ấm áp, còn các ngươi vì sao vẫn khó khăn? Chính là vì cái suy nghĩ mình là lớn nhất của các ngươi a. Lão đại đã tuổi thành gia sinh con, các ngươi thì sao, không muốn hắn tự lập làm lụng, cô nương nào còn muốn lấy hắn?"

"Trưởng thôn, chuyện nhà ta, chúng ta sẽ tự giải quyết....ưm ưʍ..."

"Mụ già bà câm miệng cho ta, cút vào trong nhà." Tiêu lão gia bịt miệng Ân thị lại, đẩy thị vào nhà, một mặt khó coi hết sức, đắc tội trưởng thôn còn mong sau này ai giúp đỡ nhà ngươi trong thôn nữa.

"Trưởng thôn bỏ qua, còn chuyện tách ra ở riêng này, không nói đến chúng ta sai hay không, nhưng lão tam hôm qua hành động bất kính như vậy với trưởng bối, ngài nói chúng ta nên làm sao bây giờ đây? Mặt mũi ở nơi này chính là mất hết với đứa nhỏ này rồi."

Không ngờ Tiêu lão gia bộ dáng này nhìn không ra còn biết ăn nói, chính là cần trưởng thôn cho hắn một cái công đạo a. Tiêu Thụy Vân suy nghĩ, muốn công đạo, được thôi, hắn thực muốn phủi sạch quan hệ với cái nhà này đây, ta cho ngươi công đạo, bù lại ngươi nên biết điều một chút.

"Trưởng thôn, thực không giấu gì ngài, ta mới săn được một con hổ, bán đi được trăm lượng bạc...." hắn dừng lại nhìn qua Tiêu lão gia, "...nếu bên nhà chính này đồng ý tách riêng, ta nguyện bồi thường phân nửa tiền dưỡng thành, coi như không ai nợ ai, từ nay về sau không chút liên quan." Khi hắn vừa nói xong, mấy thôn dân xung quanh cũng từ từ ló dạng ồ lên một tiếng bất ngờ.

Bên phía Tiêu lão gia lại khác, bọn họ sửng sốt một hồi liền tỏ vẻ chưa thỏa mãn.

"Này....năm mươi lượng đủ nuôi ngươi trưởng thành sao? Này còn chưa tính, sau này ngươi tách riêng rồi còn không phải phụng dưỡng chúng ta hay sao?"

Má, công phu sư tử ngoạn hay gì? Trưởng thôn bên cạnh không ngờ Tiêu Thụy Vân lại còn bồi thường tiền, năm mươi lượng đủ để nuôi hai đưa nhỏ trưởng thành a, nhà ngươi còn không cho hắn đọc sách mà còn muốn thêm bạc?

"Hừ, năm mươi lượng đủ nuôi hai đứa nhỏ, nhà ngươi có hay không cho lão tam đi đọc sách? Làm người cũng nên có mức độ, tham lam không sợ báo ứng tới hay sao?"

Lúc này Ân thị nép bên cửa nghe vậy, liền đẩy cửa xông ra quát to :"Năm mươi lương đủ nhét kẽ răng a, chít ít cũng phải trăm lượng ta mới đồng ý, nếu không thì nằm mơ đi, ngươi vẫn là ở đây làm việc cho chúng ta đi tên nghịch tử." Mụ vừa nói xong liền thấy Tiêu Thụy Vân cười lạnh nhìn về phía mụ, mụ run rẩy lui về sau lưng Tiêu lão gia.

"Năm mươi lượng, còn không đồng ý thì một xu cũng không có, ta vẫn có thể tách riêng ra với các ngươi, gϊếŧ chết các ngươi ta còn cảm thấy làm sạch không khí."

Ha ha làm sạch không khí, hay hay.....Tiếng lòng mấy thôn dân tâm tư vui vẻ, mặc dù ngày hôm qua bọn họ còn sợ Tiêu lão tam nổi điên gϊếŧ loạn người cơ. Không cần phái nói, bọn họ cũng khó chịu Tiêu gia lâu lắm rồi, keo kiệt lại tham lam, hận một bộ tất cả không phải của nhà chính mình luôn ấy.

Nghe hắn nói vậy, một nhà Tiêu lão gia trầm mặc suy tính, nên chọn năm mươi lượng hay không có gì, tất nhiên là bọn họ sẽ chọn lấy tiền, nhưng mà năm mươi lượng...

"Sáu mươi lượng, sau mươi lượng chúng ta đồng ý tách riêng." Tiêu lão gia nghiêm túc nói, lại nhìn qua Tiêu Thụy Vân bộ dáng ung dung không lo sợ chút nào, thầm ngạc nhiên. Đứa con út này của lão trước kia nào có điền rồ như bây giờ, không hiểu sao lão lại cảm thấy đứa con này đã hoàn toàn thay đổi rồi, lẽ nào do lão đã quá khắt khe với con cái khiến chúng muốn làm phản?

"Được, sáu mươi lượng, lập tức viết khế ước tách riêng, tiền trao thì cháo múc, phiền trưởng thôn giúp ta viết chứng từ." Hắn sảng khoái nói, cho bọn họ thêm mười lượng cũng không hao gì của hắn, quan trọng là nhanh chóng chấm dứt chuyện này, còn sáu mươi lượng này, còn không biết tiêu xài được bao lâu đâu.

Trưởng thôn nhìn hắn quyết định gật đầu, liền kê giất lên nắp giếng viết ba bản chứng từ, Tiêu gia một bản, Tiêu Thụy Vân một bản, Trưởng thôn một bản làm chứng. Chờ Tiêu lão gia đóng dầu tay xong tất cả, Tiêu Thụy Vân còn mời mấy vị thôn dân đóng dấu chứng từ, càng nhiều người càng có bằng chứng giữ lại sau này nếu đám người kia bội ước.

Đưa ra sáu mươi lượng, liền giải quyết triệt để, chỉ còn chờ trưởng thôn đưa giấy chứng từ lên quan phủ chính thức tách khẩu riêng, từ nay về sau hai bên không còn quan hệ, tự lập đôi bên sống chết không liên quan.

Rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Thụy Vân đi theo sau trưởng thôn, vừa thấy lão nhân dừng lại liền cúi đầu cảm tạ.

"Ngươi đứa nhỏ này, chính là mất không mấy chục lượng còn không thấy tiếc nuối gì đâu này."

"Ha ha, đấy là ta không để ý chút tiền như vậy, bá bá, ngài giúp con nhanh chóng hoàn thành thủ tục, lại tìm cho con một dải đất lớn được hay không a?"

"Ngươi còn tâm tư mua đất? Còn đủ hay không tiền mua dải lớn?"

"Tất nhiên còn đủ a, ta còn muốn mua đất lớn xây một căn nhà lớn, còn muốn làm phú nông đâu."

"Hừ, ngươi lo tìm nơi ngủ trước rồi hãng nói, nếu không có chỗ ở, vậy thì tới nhà ta tá túc mấy hôm đi." Lão nhân thở một hơi thanh thản từ tốn đi về nhà mình, Tiêu Thụy Vân theo sau mỉm cười nhàn nhạt.

Lúc về tới nahf thôn trưởng đã gần trưa, Tiêu Thụy vân thấy một cái cây đào lớn ngay trước cổng nhà trưởng thôn, bên dưới cạnh đó là một phụ nhân áo sam cũ kĩ mà sạch sẽ, hẳn là vợ trưởng thôn. Trưởng thôn họ Tống tên Du, vợ là Mạc thị Mạc Tuyên, là một vị thẩm thẩm vui tính, cực kỳ hiếu khách lại khôn khéo. Nhà trưởng thôn có một trai một gái, con lớn đã lấy vợ sinh con tách ra ở riêng, hiện tại hai vợ chồng trưởng thôn đang ở cùng cô con gái nhỏ Tống Mẫn.

Phụ nhân nhìn thấy hai người trở về liền vui vẻ đứng dậy chào đón.

"Mọi chuyện ổn chứ? Tiêu lão tam, ngươi có chỗ ở chưa, nếu không ở tạm nhà thẩm, cha nương ngươi cungxthaatj khó tính, nào có cha mẹ kiểu vậy chứ. Đói rồi ha, chờ ta chút, ta đi nấu nốt mấy món, hôm nay tiểu tử ngươi ở lại ăn cơm, cấm cho từ chối." Phụ nhân nói liên thanh không cho từ chối, Tiêu Thụy Vân liền gật gù ở lại cọ cơm một chuyến. Trưởng thôn nhìn vợ mình mà ngao ngán thở dài, kéo hắn vào nhà ngồi uống trà, thuận tiện đưa hắn xem bản đồ đất ruộng thôn Tiêu Dao.

Tiêu Thụy Vân chọn được một dải đất lớn khoảng 150 mẫu đất ruộng tốt thượng đẳng, tuy không phải thuộc trung tâm thôn, nhưng mà lại vây quanh rìa thôn, nhìn thế nào cũng thấy thuận tiện phía trước ngọn núi mà thôn dân hay đi săn, vừa hay a.

"Bá bá, ta muốn mua dải đất này, còn muốn mua một miếng đất lớn làm nơi xây nhà nữa. Ngài coi giúp ta a."

"Ngươi có biết bao nhiêu tiền hay không a? giá đất thượng đẳng hai mươi lượng một mẫu, 150 mẫu là ba ngàn lượng a, đất nền một mẫu hai mươi hai lượng, phá gia a." Trưởng thôn lão nhân dựng thẳng râu mép oán trách hắn.

"Đủ đủ, ta chỉ bốc phét với đám người kia mà thôi, ta có đủ, phiền ngài khoanh lại hết cho ta, chờ làm xong...ta đi cùng ngài một chuyến lên quan phủ, rồi làm luôn thủ tục mua đất, ta còn phải mua vài đồ cần thiết, thuê nhân công, ai nha, thực mệt mỏi."

Lão nhân bên cạnh trừng mắt nhìn hắn như nhìn kẻ điên, muốn đánh chết cái tên tiểu tử đangnói nhăng nói cuội kia cho hả giận.

"Ngươi biết ngươi đang nói gì sao? Chắc chắn muốn mua mấy chỗ này?" Lão nhân hỏi lại lần nữa, thấy hắn gật đầu liền đánh dấu X vào nới mà hắn chọn mua, cất đồ, lại nói :"Cơm trưa xong, ta với ngươi lên huyện một chuyến, lão đại nhà ta có xe bò, không cần lo đi bộ."

"Haha, bá bá ngài thật tốt." Hắn cười nhe răng, vui vẻ uống hết hớp trà đã nguội, liền thấy bên trong phòng kế bên một tiểu cô nương đi ra tiến vào nhà bếp, thật thanh tú xinh xắn. Này hẳn là Tống Mẫn, con gái nhỏ nhà trưởng thôn.

"Ngươi tên này muốn ngứa đòn, có muốn hay không làm nhi tế ta, ta lại càng tốt với ngươi."

"Haha, ngài cứ đùa ta, tiểu tử còn không xứng với tiểu cô nương a, nhỡ đâu nàng ghét bỏ ta thì ta biết chạy đi đâu tránh mặt đây." Ha ha, hắn mới không phải trai thẳng, lấy còn gái người ta chính là hại cô nương đó, này sự việc chỉ có cặn bã mới làm chuyện đó a.