Chương 18: Bày trò cùng xấu mặt

Một đường về tới cổng nhà, Tiêu Thụy Vân còn chưa kịp kêu người tới mở cửa đã thấy của mở ra từ bên trong, thân hình chống gậy của trưởng thôn xuất hiện, cả hai nhìn nhau hơi ngạc nhiên, nhưng cũng tươi cười chào hỏi.

"Tiểu tử, ngươi còn không sợ về muộn đâu, nếu còn chậm thêm chút nữa, hẳn là chuyện lớn a."

"Bá bá? Chuyện gì a?" Hắn thấy Thẩm thúc phía sau thôn trưởng, vẻ mặt lo lắng tiễn người. Nhìn thấy hắn thì thở ra một hơi, cúi người chào :"Đại thiếu gia, trưởng thôn tới báo chuyện, là chuyện ở ruộng lúa, có người tới gây sự, bây giờ đang ở nhà trưởng thôn nháo."

???

"Trưởng thôn bá bá, ngài chờ ta một lát, ta cất đồ liền đi cùng ngài." Hắn nhanh chóng nói, đi thẳng vào chuồng thỏ, thả đám thỏ vào một gian chuồng khác, sau đó liền gấp rút đi cùng trưởng thôn về nhà. Hắn không thấy tiểu gia hỏa ở nhà, hẳn là đã chạy đi xem chuyện rồi.

Trên đường nghe Thẩm thúc kể lại mọi chuyện, hắn mưới ngỡ ra một trò cười rất chi là buồn cười. (???) Thì ra hôm nay có người chạy tới ao nước ở ruộng của hắn rửa chân, không may sa xuống nước, lại không biết bơi liền ngộp thở, nếu không phải có hai người đi làm đồng đi qua, chắc giờ đã lên chầu trời rồi. Chuyện này còn không có mời thầy thuốc, còn đi tới nhà trưởng thôn kiện cáo hắn đào ao hại người, này cái nồi này cũng quá to a, hừ. Hắn cũng muốn xem thử là người nào tới ao của hắn rửa chân, coi người ta thấp đến mức nào có thể ngộp thở?

Tới nhà trưởng thôn, Tiêu Thụy Vân đã thấy một mảnh ồn ào của đám người coi náo nhiệt cùng với tiếng cãi qua cãi lại đôi bên của hai phe. Một bên cho rằng hắn không có tội, một bên cho rằng hắn cố ý hãm hại mọi người, từ trước tới nay trong thôn làm gì có nhà ai đào ao ngoại trừ nhà hắn chứ. Đám người thấy trưởng thôn cùng Tiêu Thụy Vân đi tới, liền thức thời tránh ra thành một đường vừa đủ để đi, náo nhiệt liền yên tĩnh trong chốc lát.

Vào bên trong sân, hắn mới thấy rõ những người có mặt là những ai. Một bên là Đại Tiểu Hi cùng Tôn thúc Triệu thúc, cùng với Mạc thẩm, có vẻ tiểu gia hỏa cãi nhau với người ta tức đến mức tụ khí, mặt mũi cũng đỏ lên, hô hấp phun phì phì, trông cực kì đáng yêu. Mạc thẩm còn đang vừa nắn nắn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, vừa vuốt lưng thuận khí giúp nhóc, thực sự là khiến hắn vừa ghen vừa yêu mà.

Mà bên còn lại là một đám người khác, một ca nhi tuổi cũng khoảng mười sáu mười bảy, quần áo ướt sũng, mặt mũi tái nhợt đang được bọc chăn ngồi đó, thi thoảng còn phát ra tiếng khóc thút thít nho nhỏ. Bên cạnh cậu ta là ba người, một vị trong đó hắn có quen biết, là một vị cô cô bên nhà Tiêu gia, lấy một hán tử ở thôn kế bên. Một hán tử là ai thì hắn cũng không biết, vẻ mặt như hung thần muốn dọa tiểu gia hỏa của hắn luôn rồi. Cuối cùng là vị đại thúc trung niên, một bụng phình to trông khá là...ặc, phải khen là cái lu hay là heo mới đúng a?

Vị cô cô kia cũng không phải cái người hiền lành dễ mến, tính cách khá là hung hăng, mồm mép phải nói không nói lý, thi thoảng nguyên chủ có đi qua chúc tết, một hơi thở thôi liền bị bà ta nói cho bị phun một mặt đầy nước miếng, cho nên đối với cái người này, hẳn là nguyên chủ cũng vô cùng ghét bỏ.

Hai bên thấy hắn đã tới, liền im lặng đánh giá hắn cùng với tình hình hiện tại.

"Ca ca, huynh tới rồi, đám người này không nói lý lẽ, bọn họ chính là vu khống người ta mà." Đại Tiểu Hi mắt đều đỏ hoe, chạy tới nhào vào lòng hắn, cáo trạng.

"Tiểu Hi ngoan, ta sẽ không để bọn họ làm loạn nhà chúng ta, muốn vu khống cũng cần có bằng chứng thuyết phục, nếu dám bày trò, liền lên quan xử lý." Hắn mỉm cười vỗ vỗ lưng tiểu gia hỏa, giúp cậu yên tâm hơn một chút.

"Tiểu tử thối, ngươi nói chúng ta vu khống người? Chính ngươi còn không nhìn lại xem các ngươi làm ra cái chuyện gì, đào ao hại người, còn dám cãi chày cãi cối. Hừ, chỉ thương ca nhi nhà chúng ta, thân thể nó yếu ớt như vậy, chịu làm sao được, ca nhi của ta huhu..." Chính là bắt đầu lên giọng khóc lóc thảm thương a.

"Tiêu lão tam, nếu hôm nay ngươi không cho ca nhi nhà bọn ta một cái công đạo, vậy thì đừng trách chúng ta có là họ hàng ta cũng sẽ không nể mặt ngươi."

"Ha, công đạo? Không nể mặt? Các ngươi diễn cũng thật tốt a, Vẫn là mơ tưởng ta còn ở trong cái nhà khốn nạn kia mặc các người nói này nói nọ?" Hắn cười cười, nhìn sang ca nhi đang cẩn thận dò xét hắn kia.

Thấy hắn nhìn lại mình, ca nhi liền đỏ mặt quay qua bên khác, không dám nhúc nhích.

"Các vị, mọi người nói xem, nếu như yêu thương ca nhi nhà mình, thì lý nào lại không gọi thầy thuốc qua a? mặc kệ ca nhi mặc y phục ướt để dễ dàng cảm lạnh?"

A? Cái này quả thực có lý. Chính là bọn họ mới đầu có nhắc người ta mời đại phu, bọn họ còn kêu sợ hắn tốn tiền cơ mà.

Có người thấy vui vẻ, cười to mà đáp lớn :"Tiêu lão tam, bọn họ nói sợ ngươi tốn phí tiền thuốc thang, vẫn là chờ ngươi tới giải quyết a ha ha."

Ha, còn sợ hắn tốn kém? Tiêu Thụy Vân cười mỉa :"Ta mới không sợ tốn chút tiền ấy đâu a, chỉ sợ người ta bệnh nặng, vậy không phải bọn họ càng đổ cho ta cái tội nặng hơn hay sao?" Nghe hắn nói, hán tử hung dữ kia muốn tiến lên đáng người, lại bị trung niên bụng lớn giữ lại.

"Vậy các vị nghe ta nói tiếp a, cái này trong thôn chúng ta có vài vị cùng tới giúp ta đào a , còn thỉnh các vị có mặt nơi này hay không đứng ra giúp ta thanh minh." Hắn vừa nói, liền có hai vị trong số những người đào ao đứng ra, hai người này cũng khá quen thuộc với người trong thôn, cũng rất đáng tin cậy.

"Xin hỏi hai đại ca, chúng ta thời gian trước đào ao, mọi người còn nhớ chứ?"

"Nhớ."

"Tất nhiên rồi, chỉ có mình ngươi đào ao, ta cũng là lần đầu làm việc đó, nhớ kĩ là đằng khác."

Thấy hai người tỏ vẻ xác nhận, hắn cười cười, nhìn qua mấy người kia mà nói :"Thứ nhất, tùy tiện vào ruộng người khác rửa tay chân chính là trộm a, xin hỏi, ruộng nhà ta mới vừa trồng lúa xong, bùn còn chưa khô, ao ở trong ruộng lúa, ca nhi này thật không biết suy nghĩ hay gì mà lội vào tận ruộng chỉ để rửa chân, nhỡ đâu phá hoại hết lúa nhà ta thì làm sao đây?"

.....

Một mảnh trầm mặc, còn ca nhi kia đã mặt trắng đen đan xem rồi.

"Thứ hai, chắc các vị còn không rõ, ao nhà ta tuy khá rộng, nhưng mà, chỉ có sâu bốn thước, tức là chỉ có cao bằng vai ca nhi kia, cho ta hỏi một chút, ngươi lẽ nào còn thấp hơn bốn thước? Này vô lý a, dưới đáy ta trải đá cục, hẳn là không bị thụt bùn a, ca nhi này cũng thật không thành thật, nào có lý cao năm thước lại bị ngộp thở bốn thước nước a?"

"Đúng vậy a, ta là người trải đá mà, này ao nông vô cùng, này trừ trẻ nhỏ thấp hơn bốn thước thì không thể vì trượt chân mà ngộp a."

"Đúng vậy, chuyện này ta cũng tò mò, hỏi Tiêu lão tam, thì hắn bảo, sợ có người nghĩ quẩn chạy tới ao nhà hắn làm chuyện xấu, nhỡ đau vu oan hắn, hắn còn phải ra chút chuyện minh oan a. Ha ha, Tiêu lão tam a, ngươi đúng là dự đoán như thần, ai ngờ lại có chuyện ngộp thở này thật hắc hắc."

Ai cũng bỡ ngỡ, mà mấy người kia thì mặt tái mét, động cũng không dám động.

"Tiêu lão tam, thì ra ngươi ác độc như thế, ca nhi chúng ta chỉ nhất thời dại dột, mà ngươi muốn làm nhục danh dự của hắn, ta muốn kiện ngươi báo quan a."

"Báo quan, được, chúng ta đi báo quan, ta muốn kiện các ngươi tội vu khống, cố ý hãm hại ta, muốn hại ta dạnh dự kém đi trong thôn a. Các ngươi vì bày trò mà mặc kệ ca nhi nhà mình bỏ lạnh bỏ rét, ta nghi ngờ các ngươi còn có mục đích khá, vậy chờ lên quan xử lý đi." Hắn lớn tiếng nói, mặt lạnh lùng quét qua mấy người, ôm ôm tiểu gia hỏa thuận khí.

"Ngươi, ta muốn gϊếŧ ngươi." Hán tử gào lên, vùng lên muốn lao tới đánh hắn, liền bị hai đại ca bên cạnh hắn ghim chặt lại khống chế.

"Có toàn bộ mọi người chứng kiến, ngươi còn muốn gϊếŧ ta, này là tội cố ý gϊếŧ người."

"Aaaaaa..."

Xung quanh người đều ồ lên trầm trồ, mồm miệng Tiêu lão tam thật nhanh nhảu, mới đó đã khiến đám người kia mất bình tĩnh rồi, này không giống bộ dáng lưu manh như trước kia a. Nhanh chóng xung quanh liền toàn bộ xì xào chuyện này, ánh mắt cũng tỏ vẻ khinh thường với mấy người kia, rất chi là muốn dìm chết bọn họ bằng nước bọt.

Ca nhi kia đã không chịu được mà khóc lên, một dạng vô cùng đáng thương.

"Mục đích khác của các người, là muốn ta chịu trách nhiệm với ca nhi nhà các ngươi sao?"

Hắn nói thẳng ra, lại khiến xung quanh ồn ào lên, thôn dân bắt đầu phân tích suy luận. Hắn bây giờ là người có nhà có ruộng, không cần phụng dưỡng cha mẹ già, lại có thể kiếm ra tiền, ai mà chả muốn gả cho hắn chứ. Thử hỏi mấy nữ nhân, ca nhi trong thôn hiện giờ mà coi, có ai không muốn sống tốt? Này đúng là đẹp mặt rồi, bày trò chung quy chỉ muốn hắn lấy ca nhi nhà người ta mà thôi.

Đại Tiểu Hi nghe hắn nói mục đích ca nhi kia, tức khắc hung hăng khí thế mắng :"Phi, thì ra muốn gả cho ca ca, mấy người thật xấu xa, không có tự trọng, vì muốn cướp ca ca của ta mà đến tính mạng cũng muốn bày ra, ta mới kinh a."

Được rồi, đứng bám hắn chặt thế khi mắng người a. Hắn buồn cười nhìn tiểu gia hỏa mắng hăng say, một bộ có ta chống đỡ cho ngươi muốn hung hăng bao nhiêu thì hung hăng. Chờ gia hỏa mắng đủ thì thôi, ca nhi kia cũng tức đến thở nộ khí, ngất luôn tại trận.

"Thẩm thúc, đưa bọn họ hai trăm văn tiền khám đại phu, coi như trả phí cho việc bọn họ cố gắng bày trò này đi. Mau đem ca nhi nhà các ngươi đi đi, thật còn không bằng một chút tiểu Hi của ta, còn mặt mũi a." Cười như không cười, nhìn vị cô cô cùng đại thúc béo tái mặt ôm lấy ca nhi nhà mình, vội vàng cầm tiền chạy đi. Lại nhìn theo hán tử đang đỏ mắt trừng hắn, ý cười không hết sự khıêυ khí©h. Cuối cùng cũng chẳng ra sao, hừ.

"Ca ca, bọn thật đáng giận mà." Đại Tiểu Hi lầm bầm nói, tay vẫn còn nắm chặt tay hắn không chịu buông ra.

"Ha ha không ngờ mọi chuyện lại như vậy, ngươi mà không về chắc chúng ta cũng phải điếc tai với mấy người đó đâu." Trưởng thôn cười vui vẻ nói, lại nhìn qua đám thôn dân bên ngoài, vung tay :"Mấy người cũng né xa bọn họ ra một chút, đừng có mà học xấu theo bọn họ, thôn chúng ta không bao dung kẻ tâm tư độc ác, tâm địa bất chính. Mau giải tán đi."

Tiêu Thụy Vân cười cười, quay sang hai vị đại ca bên cạnh, chắp tay cảm ơn :"Hai vị, ngày hôm nay rất đa tạ, Tiêu Thụy Vân ta nhớ kỹ, hôm nào rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau nói chuyện."

"Hắc, không có gì, cũng là ngươi thông minh, chúng ta còn cảm thấy không bằng ngươi đâu, hẹn gặp lại."

"Gặp lại sau."

Chờ hai vị đại ca cùng rời đi rồi, hắn mới nhéo nhéo mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, ôn nhu xoa xoa :"Tiểu Hi thật can đảm, còn dám đứng ra mắng người xấu." Về nhà chờ hắn đánh mông đi.

"Huynh đừng chê cười tiểu Hi mà, lần sau tiểu Hi liền chờ huynh về mới dám xuất hiện mà, ca ca~..." Bắt đầu kĩ năng làm nũng chính hiệu đậm bản sắc Đại Tiểu Hi, khiến Mạc thẩm bên cạnh hết nói nổi, lại nhịn xuống không chiếm chút đậu hũ của cậu, quay trở vào nhà lấy chút trà cho hai người.

"Thẩm, cũng tối rồi, chúng ta cũng phải về nhà trước. Chuyện lần này cũng cảm ơn mọi người đã giúp ta trông coi tiểu Hi, ta nhất định không quên ơn này."

"Tiểu tử, nói bậy bạ gì, được rồi, ông mau vào nhà chuẩn bị ăn cơm, ta cũng không giữ các ngươi, mau về cơm nước đi, hôm khác lại nói tếp."

Cáo từ một nhà trưởng thôn, Tiêu Thụy Vân cầm tay Đại Tiểu Hi đi về nhà, theo sau là mấy vị đại thúc giữ khoảng cách đúng cự ly với hai người bọn họ.

"Ca ca, hôm nay huynh thật soái, phán đoán thật giỏi, tiểu Hi ngưỡng mộ ca ca, oa oa, huynh là của mình tiểu Hi mà thôi hắc hắc."

Thấy tiểu gia hỏa vui vẻ đến vậy, hắn mỉm cười, bóp bóp mặt nhỏ xoa nắn :"Về nhà cho tiểu Hi coi thứ này, tiểu Hi chắc chắn sẽ thích chúng."

"Thật a? là cái gì vậy ca ca? Tiểu Hi muốn coi, muốn coi, muốn coi~."

"Bí mật."

P/s: 1 thước ở đây ngày xưa là 40cm nha, còn việc tui lấy tiền tệ nhỏ là văn, thì tui tra có thấy nhà triều nhà Hồ (Hồ Qúy Ly ó) có dùng tên này ha. Mọi người lên gg search là thấy á.

Bữa chap trước tui nhỡ tay bị bay hết, cáu cáu cáu!!! Tức bay màu luôn á! Làm tui dại cả cổ ngồi gõ lại, tưk ヽ(`⌒´メ)ノ