Chương 19: Tiểu Hi ăn hải sản

Thời điểm mà Đại Tiểu Hi nhìn mấy con thỏ tai cụp kia, tâm như muốn nhũn nhũn luôn rồi, vẻ mặt mang theo kích động chỉ cần một giây sau thôi sẽ lập tức bùng nổ mà vươn tay nhéo nhéo. Nếu không phải sợ thỏ nhỏ cắn cậu thì Tiêu Thụy Vân đã để cậu nhóc một phen xoa nắn chúng thỏ rồi.

"Tiểu Hi thích sao?"

"Vô cùng thích ạ!"

"Vậy phải chăm sóc tốt cho chung nha? Loại thỏ này không thể ăn a, làm quà đi tặng rất thích hợp, tiểu Hi có muốn ăn chúng không?"

"Tất nhiên là không rồi, nó xinh đẹp đáng thương như vậy, tiểu Hi mới không có ác độc đâu."

"Vậy tốt rồi, giờ đi rửa tay cho sạch rồi ăn cơm a, ngày mai cùng ta lên trấn tìm chút cá giống nhỏ a, sau này không cần vào núi ra sông bắt cá, chúng ta cũng có nuôi ở ao ăn đâu." Ôm lại con thỏ từ tay tiểu gia hỏa nhét vào trở lạ ổ thỏ, dắt tay cậu đi rửa tay, ấn người đi vào nhà dùng cơm. Ngày mai hắn phải thả cá, xong liền mua chút cây trồng ăn quả trồng dọc theo bờ ruộng lúa, dù sao vẫn còn chút viền đất giữa ruộng và núi, thích hợp lắm a. Nhân tiện cùng Trần quản sự nói chút vấn đề kia đi.

Phúc Trang Tiên Tiên lầu:........

Đại Tiểu Hi ngồi bên cạnh Tiêu Thụy Vân ăn bánh mứt ngọt, một dạng làm đà điểu nghe chuyện. Bên cạnh, Tiêu Thụy Vân mỉm cười trò chuyện với quản sự Trần, một bên tay xoa xoa tay nhỏ ai kia, mịn mịn mềm mềm, sờ thật thích.

"Tiêu công tử lo lắng rồi, chúng là hợp tác đôi bên, thành thì tốt, mà không thành thì cũng không ảnh hưởng gì tới vụ làm ăn này. Thiếu chủ nhà ta cũng không trông mong lắm, dù sao thì chuyện này cũng rất nguy hiểm." Quản sự Trần vuốt vuốt râu bạc, bộ dáng vô tư không hề lo lắng làm ăn có thành hay không.

"Ta nếu đã cùng bên ngài hợp tác, vậy thì sẽ không thất trách, chỉ sợ có hơi lâu một chút, nếu không thể hoàn thành toàn bộ, ta sẽ bù lại thứ khác cho bên ngài, không biết thiếu chủ ngài có hay không sưu tầm dược liệu quý?"

"Dược liệu quý? Xin hỏi Tiêu công tử là loại dược liệu nào?"

"Một gốc nhân sâm, hẳn là....lớn từng này?" Tiêu Thụy Vân đưa tay ước chừng, một dạng cổ tay hắn, khiến quản sự Trần đối diện trợn mắt kéo kéo râu mình. Đến nỗi bên cạnh Đại Tiểu Hi cũng suýt nghẹn, mắt nhỏ cũng tỏ vẻ khó tin nhìn hắn.

"Này...là thật sao a?"

"Là thật. Tuy nhiên ta cũng không biết giá cả của nó có bắng một lão hổ hay không?" Hắn cười cười xác nhận, sau đó nhìn quản sự Trần suy tư.

Lão giả râu bạc khẽ gật gù mấy cái, gật đầu xác nhận với hắn :" Xác thực giá trị rất cao, tuy rằng lão hổ là quý, nhưng dược liệu vẫn là có thể cứu mệnh người, nếu đúng như vậy thì dược liệu của công tử ước chừng cũng...gấp đôi lão hổ."

Nghe được lời xác nhận của quản sự Trần, hắn gật đầu thỏa mãn, cái giá này quả thực vô cùng tốt. Lại ngồi thêm một hồi tán ngẫu tiếp, cũng đã giữa trưa, bọn họ liền cùng nhau ăn chung một bữa cơm do quản sự Trần mời khách. Từ đầu đến cuối, Đại Tiểu Hi vẫn một dạng ngoan ngoãn theo sau Tiêu Thụy Vân, phải tới lúc trở về, cậu mới bám tay hắn hỏi nhỏ :"Ca ca, huynh thực sự có thảo dược quý ư? Huynh bán như vậy có hay không đáng tiếc đi?"

"Tiểu Hi thấy tiếc sao? Đúng là có chút tiếc nuối, nhưng cái cũ không đi thì mới không tới, sau này ta sẽ tìm thứ tốt hơn cho tiểu Hi, có được không nha?" Hắn cười cười vuốt vuốt làn tóc dài mềm mượt của tiểu gia hỏa, giọng cũng yêu thương khó nén mà trầm thấp khàn khàn giọng.

"Tiểu Hi mới không cần dùng mấy thứ đó đâu, ca ca bán lấy tiền cũng rất tốt lắm, như vậy cuộc sống của chúng ta cũng không vất vả."

"Tiểu Hi biết nghĩ cho ta quá đi mất thôi, aizzz biết làm sao bây giờ, ta lại cuỗm mất tiểu bảo bối của cha nương tiểu Hi rồi, không biết họ có hay không đánh ta đâu hắc hắc..."

"Mới không có, tiểu Hi sẽ bảo vệ huynh, sẽ không ai làm gì được ca ca hết. Tiểu Hi đảm bảo luôn đó!"

Ha ha, tiểu gia hỏa này, khiến hắn yêu muốn chết, thương còn không kịp luôn đâu.

Vỗ vỗ bờ cai nhỏ của tiểu gia hỏa, hắn cười khẽ, nói :"Đi thôi, tiểu Hi hôm nay ngoan quá, tiểu Hi muốn gì đây?" Hôm nay tiểu gia hỏa này muốn bất cứ cái gì hắn cũng sẽ nhất định đáp ứng, sẽ không để nhóc con này thất vọng a.

"Ca ca nói thật sao?"

"Tất nhiên!"

"Tiểu Hi muốn ca ca làm đồ ăn cơ, được không ạ? Món ăn ca ca làm là ngon nhất, tiểu Hi cũng thích nhất ăn đồ ca ca làm."

Véo véo cái miệng nhỏ ngọt ngào kia, hắn sủng nịnh cười, gật đầu đồng ý luôn :"Được, hôm nay làm món ăn mới cho tiểu Hi ăn, ăn đến cái bụng no tròn vo thì mới thôi, ha ha..."

Bọn họ tay cầm tay đi lại trên phố, vẫn là tươi cười không chú ý xung quanh một chút những ánh mắt vừa có hâm mộ vừa có ghen tỵ của người xung quanh. Không, chính xác là Đại Tiểu Hi sung sướиɠ hạnh phúc trước con mắt oán hận của mấy nữ nhân, ca nhi khác, vô cùng tự tin ôm tay ai đó kiêu ngạo.

"Ca ca, huynh có ăn cá biển hay chưa nha?" Đại Tiểu Hi vừa cười vừa hỏi, có chút phấn khích khó nhịn được dụi dụi mặt nhỏ vào cánh tay Tiêu Thụy Vân, khiến hắn có chút xíu nhột nhột, lấy tay còn lại xoa xoa mặt nhỏ khả ái. Xoa xoa, :"Đã ăn rồi, khá là ngon, tiểu Hi muốn ăn đồ biển?"

"Dạ, lần trước đi theo ca ca tiểu Hi có thấy có hàng bán chút đồ biển, nhưng mà hình như rất...đắt?"

"Vậy tiểu Hi mau chỉ đường nha, nếu không bán hết thì không có đồ ăn ngon đâu ha."

"Dạ, là đường kia, quán nhỏ có một cái mái che cao cao nha."

Đi theo tiểu gia hỏa dẫn đường, Tiêu Thụy Vân thấy một quán nhỏ có mái cao thật, bên dưới là mấy thùng nước biển có cá đang bơi lội bên trong. Có thùng đựng cá, có thùng đựng chút mực, ốc, cua, bạch tuộc,.... Nhưng hắn thấy người nơi này chủ yếu là mua cá ăn, còn mấy loại hải sản kia thì khá ít.

Chủ sạp là một đôi vợ chồng khá trẻ, làn da ngăm ngăm, mang theo chút vị mặn của muối biển, nhìn qua là biết dân đi biển lâu năm. Thấy hai người họ đứng đó liền người vợ nhiệt tình chào đón giới thiệu hàng hóa của nhà mình.

"Hai vị muốn ăn cá hay đồ vật khác a? Cá là chúng ta vận từ Hải Duyên thành bên cạnh, vô cùng tươi ngon, đảm bảo ăn ngon miệng."

"Hải Duyên thành? Là thành bên cạnh sao? Nơi đó nghe nói vô cùng nổi tiếng với các món ăn từ đồ vật trong biển?" Hắn có chút không biết mấy món ăn đó có ngon như ở hiện đại hay không nữa.

"Đúng là vậy nha, vị công tử này, ngươi mua về làm cho tiểu ca nhi ăn thử, rất tốt cho cơ thể, chỉ là không được ăn nhiều quá, mấy thứ này mang tính hàn a." Đại hán ca cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa cho thê tử mình, cá này bán ra bọn họ tuy vất vả nhưng cũng không lỗ vốn, dù sao thì Tam Bình thành nơi này trấn Yên Thủy cũng ít người ăn hải sản, có chút mới lạ bọn họ nhất định đi ăn thử.

Tiêu Thụy Vân vươn tay sờ thử cá, lại đánh giá chút mực, cua cùng ốc còn tươi lắm,gật nhẹ đầu. Hắn bắt đầu chỉ :"Cá lấy hai con, mực, cua, ốc, cùng chút bạch tuộc nhỏ ta cũng lấy tất, các ngươi có đưa về tận nhà hay không? Nếu đưa về tận nhà, toàn bộ mấy thứ khác ta cũng lấy toàn bộ."

Cả chủ sạp lẫn khách nhân đều kinh ngạc sửng sốt nhìn hắn, hai vợ chồng chủ sạp vui sướиɠ nháy mắt gật đầu lia lịa. Bọn họ còn sợ bán không hết đây, nếu vị công tử này lấy hết toàn bộ, bọn họ hoàn toàn có thời gian đi bắt tiếp, này đúng là khách quý a.

"Ca ca, lấy hết có thể ăn hết không a? Bụng tiểu Hi muốn no căng, nhỡ bụng vỡ thì sao?"

"Ngốc, nhà chúng ta nhiều người, không ăn hết còn có thể tặng cho mấy người quen biết, về nhà ta đảm bảo tiểu Hi ăn không vỡ bụng, được chứ?" Tiểu gia hỏa này ngốc ngốc đáng yêu quá mất thôi.

"Ừm, ừm, ca ca nói đúng, chúng ta còn có các thúc thúc thẩm thẩm, còn có đám tiểu đồng, còn có Kim Mao với nhóm Hồ Hồ nữa, chúng có thể ăn không a?"

"Có thể ăn hết, chờ chủ quán tính tiền xong, tiểu Hi nhớ đem bạc thanh toán giúp ta a?"

"Được ạ."

Bọn họ lại dừng nói chuyện, xem chủ quán bắt đầu cân lên tính tiền. Vì hải sản nơi này khá ít và hiếm lạ, nên giá cũng cao hơn một số đồ ăn khác, số tiền tính ra cũng lên tới hơn bốn lượng bạc. Nhìn tiểu gia hỏa lấy ra túi tiền, lại lấy ra bốn lượng, lại đếm đếm thêm mấy trăm văn, cuối cùng thấy đếm đủ rồi đưa cho vị đại nương tính lại. Hắc, tiểu gia hỏa đúng là biết chữ, tính toán cũng rất tốt, chẳng qua tính có hơi lâu chút thôi.

"Làm phiền đưa tới thôn Tiêu Dao, ta sẽ cho người tới đầu thôn chờ."

"Được, được, công tử yên tâm, chúng ta liền lên đường ngay."

Tiêu Thụy Vân đưa Đại Tiểu Hi đi mua thêm chút gia vị, lại chạy quầy thuốc mua chút thảo dược tính nhiệt, phòng chừng chút ai bị lạnh bụng. Xong xuôi mới lên xe trở về thôn.

Lúc hải sản được đưa tới, trời cũng khá là hạ nắng rồi, nếu muốn làm một nồi hải sản lớn, thì phải nhanh chóng làm thôi. Tiêu Thụy Vân thay bộ đồ khác trông vô cùng gọn gàng dễ làm việc, tay cầm dao kéo, một bên bôi muối làm sạch, một bên bắt đầu xử lý chỗ hải sản còn tươi này. Bên cạnh hắn liền theo một đám cái đuôi nhỏ, tiêu biểu là tiểu gia hỏa hết hỏi lại tròn mắt nhìn, miệng ngọt ngào khen hết lời xuýt xoa này nọ, nói chung là một màn tú ân ái, vung cơm chóa cho những ai có mặt ăn no nê. Cá còn tươi sống, liền để trong vại nước biển nuôi sống tiếp, ốc rửa sạch cho xả, gừng, ớt, một chút lá chanh vào hấp lên tới chín. Mực này là mực ống khá lớn, to bằng bàn tay người lớn, Tiêu Thụy Vân lấy dao tách đầu với thân mực, kéo xương sống, loại bỏ nội tạng, lại dùng dao lột da mực, xong mới rửa sạch lần nữa. Sau khi rạch mấy đường đẹp mắt, liền kêu người chuẩn bị nồi để xào với rau hẹ, còn có nướng một phần với muối ớt.

Cua biển này không phải cua lớn, là một loại cua sống ở vùng nước nông, là cua da xanh khá ngon, chỉ tiếc thịt không nhiều như cua hoàng đế thôi. Cọ sạch cua, liền buộc chân cùng hai cái càng to lại, hắn kêu người tiếp tục đem đi hấp với ốc. Nhìn nhìn thấy một rổ nhỏ có mười mấy con bào ngư, Tiêu Thụy Vân không hiểu sao có chút rùng mình khi nhìn nó, ha ha, bào ngư a~...

Cọ sạch mặt trên bào ngư, lại dùng dao nhọn khoét đi phần nội tạng bên dưới, lại rửa sạch, hắn quyết định đem đi nướng cùng mực, ăn mỹ vị cực kỳ, lại còn bổ dưỡng.

"Ca ca, cái con này kêu là gì nha?" Đại Tiểu Hi bên cạnh chăm chú nhìn, lại ngó ngó mấy con gì có vỏ cứng cứng, nhìn khá giống trai trai, nhưng lại xù sì khó tả. Không biết tên, cùng với tò mò cậu liền mở miệng hỏi.

"Là hàu, tiểu Hi muốn ăn nướng hay chín tái? Nếu ăn nướng thì sẽ dễ ăn hơn là chín tái kia, người không quen ăn sống liền không thể ăn."

"Vẫn là nướng chín đi thôi, tiểu Hi sợ đau bụng."

"Được, nướng hàu với mỡ hành cho tiểu Hi ăn, tuyệt đối mỹ vị." Nhìn cái vẻ thèm ăn sắp rớt nước miếng tới nơi kia của tiểu gia hỏa, hắn tay càng thêm nhanh chóng xử lý nốt mất đồ vật này.

Bởi vì chỉ có một mình Tiêu Thụy Vân biết cách làm cho nên khi hắn làm xong liền trời cũng sâm sẩm, cua cùng ốc cũng đã chín rồi. mực cùng bào ngư còn cần chờ thêm chút nữa, riêng hàu với tôm sú liền nướng sau cho nóng đi. Một thân mùi tanh làm Tiêu Thụy Vân có chút khs chịu, hắn chạy nhanh lên phòng tắm tắm tắm cọ cọ sạch sẽ, đến khi hết mùi tanh liền đi xuống sân lớn. Bởi vì hôm nay ăn chỉ toàn hải sản, nên hắn chỉ dặn Hoàng thẩm nấu chút cơm nóng dẻo, cùng chút canh nóng thêm gừng, uống vào sẽ không dễ lạnh bụng.

"Ca ca, mũi tiểu Hi muốn thơm, thật là thơm quá đi thôi, lần đầu tiên tiểu Hi được thấy những món này a."

"Chờ thêm một chút, Triệu thúc đưa đồ chắc hẳn sắp về rồi, lúc đo cùng ăn mới vui không khí."

"Dạ, tiểu Hi biết mà." Ực, cậu chịu hết nổi rồi nha, thơm chết mất thôi, híc híc, Triệu thúc thúc, ngài mau nhanh chân lên a? o (〒﹏〒) o

Nhìn dáng vẻ thèm khát vô cùng kia, Tiêu Thụy Vân thấy thương muốn chết rồi, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lấy một chiếc que tre được vót nhọn đầu, xiên một con ốc đang bốc hơi nóng lên, lấy phần đầu thịt thơm ngon kia ra, thổi thổi, lại chấm với nước chấm bên cạnh, đưa tới bên miệng nhỏ tiểu gia hỏa.

"Mau, ăn trước một chút, này là phần thưởng cho tiểu Hi hôm nay đặc biệt ngoan."

"??? Thật ạ?"

"Thật, mau a nào, há miệng."

Miệng nhỏ sau một chút chần chờ liền mở ra, thịt ốc liền tiến vào khoang miệng, khiến Đại Tiểu Hi hơi suýt xoa đầu lưỡi, lại nhanh chóng nhai nhai, vị ngọt của ốc cùng vị chua cay mặn của nước chấm hòa vào ngon hết sẩy.

"Ngon không?" Hắn xoa xoa miệng nhỏ, cười hỏi. Chỉ thấy tiểu gia hỏa nhai đến chỉ biết gật đầu biểu cảm, cười càng sung sướиɠ.

Xung quanh:......Lại ngập mặt cơm chóa!!!

"Meo~" Bản miêu cũng muốn ăn!

"Chít chít" "chi chi" Chúng ta cũng muốn ăn!

"Chờ đi, làm thú cưng cần phải có kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ Đại Tiểu Hi nhai xong một miếng này, thì ngoài cổng Triệu thúc cũng về tới nhà, đám người bắt đầu vui sướиɠ hoan hô, khiến Triệu đại thúc có cảm giác mình có hay không là chúa cứu thế?

"Khai tiệc a." Một câu này hạ xuống, tập thể người lẫn động vật liền tung hứng bắt đầu ăn uống. Bọn họ liền lần đầu ăn hải sản, nếu như không có vị đại thiếu gia này, căn bản bọn họ cũng không có cơ hội ăn bữa cơm này.

Một bên ăn uống, một bên hầu hạ tiểu gia hỏa ăn, Tiêu Thụy Vân cảm thấy hạnh phúc ngất ngây, này chăm sóc tiểu gia hỏa hắn làm quen tay luôn rồi, nhìn gương mặt sung sướиɠ nhai nhai đồ ăn cũng là một loại kí©h thí©ɧ cả tâm lí lẫn thể xác hắn rồi.

"Ca ca, mau ăn ăn, hàu nướng thật ngon, thật béo ngậy luôn ấy."

"Miệng nhỏ này chỉ biết ngọt ngào thôi, thịt tôm cũng ngọt ngon, bổ sung chất đạm. Há miệng a."

Một bữa cơm này mọi người đều tận hứng, ăn ăn tới tận hơn chín giờ tối mới kết thúc, ai cũng no căng bụng, lại uống thên chén canh nấu gừng, bụng lại càng thêm ấm áp. Mà Đại Tiểu Hi lúc này đã say ngủ trong vòng ôm ấm áp của Tiêu Thụy Vân mất rồi. Mυ"ŧ mυ"ŧ miệng nhỏ còn thơm thơm mùi đồ ăn này, hắn vui vẻ gặm gặm chút đậu hũ của tiểu gia hỏa. Dù sao thì người cũng ngủ say ngon lành rồi, đúng chất heo nhỏ, chỉ biết ăn với ngủ thôi hắc hắc!

Được ôm về giường ấm, thiếu niên dụi dụi chăn ấm, miệng nhỏ sưng sưng nhỏ giọng lầm bầm :"Tiểu Hi mới không phải heo con."