Phía tây trấn Yên Thủy đông vui náo nhiệt, dù không phải thời gian ban sáng ồn ào nhất nhưng cũng coi như không thấy người phía xa năm mét. Tiêu Thụy Vân thân hình cao lớn chen phía trước, tay kéo sau dáng người nhỏ bé Đại Tiểu Hi đang ôm mèo có vẻ hơi chật vật. Ai nói lão hổ biến mèo thì không nặng chứ? Tiêu Thụy Vân chỉ nhìn thôi cũng đủ biết lão "mèo" này nặng bao nhiêu rồi, xem mồ hôi trên trán nhỏ của tiểu gia hỏa có thể thấy cái cơ thể nhỏ nhắn đó đang gượng sức chống đỡ.
"Nặng không?"
"Không...không ạ."
"Ngốc thật!" Hắn khẽ mắng tiểu gia hỏa một câu liền ôm lấy con mèo đang nhắm mắt nằm chình ình kia. Không biết xấu hổ, mi không biết mình nặng bao nhiêu hay sao mà còn muốn người đẹp ôm?
Mèo lớn bị hắn ôm liền mở mắt trừng lớn "meooo" một tiếng liền bị bàn tay siết chặt dọa cho im re không phản kháng lại.
"Đại ca thật tốt a~" Đại TiểuHi không biết bao nhiêu lần khen người tốt, lại càng ôm ý niệm gả cho người, vui vẻ thỏa mãn được người ta tay trong tay kéo đi.
Đi thêm mấy chục bước chân nữa, bọn họ dừng lại trước một cánh cửa mở lớn, một tòa viện có vẻ khá cũ kĩ, nhưng biển hiệu đề chữ lại mới tinh, nồng đậm khí chất gian thương, theo cả hai nghĩ thì chính là như vậy. Nơi này chính là nơi chuyên buôn bán người, chỉ cần có tiền, mọi loại người ngươi đều có thể mua được ở nơi này. Nơi này cũng không phải hiện đại, chế độ nô ɭệ vẫn luôn thịnh hành phong tục tại đây, chứ nếu không thì nơi này cũng chẳng có thể đứng yên chân đất này được rồi.
Là một thành viên sinh hoạt ở thế kỉ hai mươi hai tân tiến hiện đại, dân sinh bình đẳng mà nói, Tiêu Thụy vân có chút không thích ứng được mấy chuyện có người hầu hạ cũng cướp đoạt tính mạng con người như thế này. Nhưng mà ai kêu hắn lại xuyên vào cái thế giới như thế này chứ, nhập gia tùy tục, hắn cũng chỉ cần không tùy tiện hại chết mạng người là được đúng không a?
"Vào thôi, đứng cạnh ta luôn luôn thời điểm, nơi này không phải nơi bình thường dân cư, hiểu?"
"Dạ ca ca, tiểu Hi nhớ rõ mà." Trưng ra nụ cười ngoan ngoãn, một bộ dạng tiểu nương tử khép nép theo sau phu quân a (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)
Cả hai đi vào bên trong, liền chạy ra vị tiểu dẫn đường, vui vẻ giới thiệu mọi thứ nơi này sơ qua cho khách hàng hiểu rõ, sau đó mới chính thức đưa tới trước mặt lão bản chính thức giao dịch mua bán.
Lão bản nơi này là một trang hán tử cao lớn, khí chất nhưng đủ hiện rõ gian thương buôn bán bộ mặt, thấy hai người đi vào liền đi ra tiếp đón.
"Hai vị khách quan, thỉnh muốn mua dạng người như nào?"
"Trung thực, khỏe mạnh thân thể, có thể làm việc đồng ruộng, biết nấu nướng, không cần quá xinh đẹp, nam nữ đều đủ." Tiêu Thụy Vân nói một loạt điều kiện, hướng lão bản vạm vỡ gật đầu.
"Vậy mời đi theo ta, những người đủ điều kiện nơi bên này, các vị có thể tùy ý lựa chọn." Lão bản cao lớn liền đưa cả hai tới một ngã rẽ tiến vào một cái viện nhỏ hơn, bên trong xếp hàng hai bên nam nữ lẫn ca nhi, mỗi gương mặt là mỗi biểu cảm khác nhau, có vui vẻ muốn được mua đi, có buồn rầu tang thương uất ức, nơi hỗn tạp này khiến người ta thực khó chịu. Hắn thấy đặc biệt không nên để tiểu gia hỏa đi vào nơi này a.
"Khách quan, chính là mọi người đủ cho ngươi chọn, mọi yêu cầu đều có, tùy vào tình trạng mỗi bên mà từng cái giá khác nhau. Thỉnh."
Tiêu Thụy Vân nhìn qua đám người, từng cái người già trẻ lớn bé đầy đủ, qua lại mấy lần, hắn chỉ cái đại hán khoảng hơn ba mươi ôm một đứa nhỏ tầm tám tuổi trong ngực, một mặt như mất hồn. Đại hán thấy hắn chỉ vào bản thân mình, liền bước lên một bước quỳ xuống khiến hắn bất ngờ.
"Công tử, xin mua ta cùng với con trai ta, chúng ta có thể làm rất nhiều việc, chỉ xin ngài cho con ta chút thuốc chữa bệnh, cầu xin ngài, cầu xin ngài."
"Con ngươi là làm sao?" Tiêu Thụy Vân hướng đại hán hỏi, lại nhìn qua lão bản mang theo hàm ý. Lão bản chỉ lắc đầu nói :"Ta cũng chỉ biết thằng bé cứ ngủ suốt không tỉnh, Tưởng Thạch này bán thân mua thuốc cho nó nhưng cũng chẳng ăn thua gì, ngày ngày dựa vào ăn chút cháo kéo dài tính mạng mà thôi. Nếu khách quan mua bọn họ, ta sẽ giảm đi chút phần trăm cho ngài."
"Được, vậy chọn bọn họ, còn có hai thiếu niên bên cạnh, vị đại thẩm bên kia, cùng với hai tiểu đồng, ba đại thúc bên đó." Từng người được điểm danh liền bước lên phía trước, lão bản liền nhanh chóng tính toán từng cái giá một, tổng công phải chi là 228 lượng bạc.
"Cho xe ngựa đưa bọn họ tới địa chỉ này cho ta, được chứ?"
"Tất nhiên, chúng ta nhất định khiến ngài hài lòng, các ngươi mau mau thu dọn đồ đạc."
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử." Đám gười cúi đầu dập đầu, nhanh chóng đi lại vào gian nhà nhỏ thu dọn đồ của mình, đi theo cái tiểu dẫn đường đi lên xe rời đi.
Cầm trong tay khế ước của từng người, Tiêu Thụy Vân có cảm giác hắn đang nắm trong tay từng cái sinh mệnh, hắn muốn họ sống hay chết cũng chỉ là một cái ý nghĩ. Còn đang trầm mặc, hắn cảm nhận được cánh tay có lôi kéo, nhìn sang tiểu thiếu niên đang tròn mắt nhìn mình mà giật cả mình.
"Làm sao vậy?"
"Ca ca, bọn họ thật đáng thương, ta không nghĩ tới nơi này còn có những người nghèo khó đến mức bán thân như thế, hức..."
"Đừng khóc, cái này là quy luật của xã hội rồi, mỗi người mỗi cảnh, vậy nên phải quý trọng những gì đang có. Đi, ta đưa ngươi đi ăn bánh ngọt được không? Chờ nhà xây xong, ta lại làm cho ngươi loại bánh ăn vào liền tan biến, thật ngon thật đẹp mắt." Hắn nhỏ giọng dỗ dành tiểu gia hỏa, còn không ý thức vươn tay gãi gãi cằm nhỏ tiểu gia hỏa, nhìn như thế nào cũng như đang cưng nựng một con mèo nhỏ khóc nhè.
Hai thanh niên chưa ý thức được tình huống của bản thân cứ thế dắt nhau đi tới chợ lớn bán đồ ăn, bỏ lại lão "mèo" đang trợn mắt trừng hai cái bóng phía trước. Mèo ta cũng biết hờn đấy nhé, cứ vung cơm chó đi, vung đi, hừ!
Chờ bọn họ về tới nơi viện tử đang xây dở liền thấy một đám người đứng một chỗ nhìn nhìn quanh, bên cạnh còn có mấy đại thẩm đang nói chuyện, trên tay mỗi người là những chiếc bánh thơm nức mùi trứng gà, bọn họ đều xúc động nước mắt ăn hăng say.
"Ta nói chứ, tiểu tử này cũng rất có tình nghĩa, đám nhà Tiêu gia kia mắt có tật mà." Mạc thẩm vung muôi lên nói, lại nhanh tay múc mấy chén canh cho đám người, liền vui vẻ uống canh của mình. Thấy hai dáng người đi tới gần quen mắt, vị thẩm thẩm này lại nghiêm mặt, hướng đám người thông báo. Vì vậy lúc Tiêu Thụy vân cùng Đại Tiểu Hi tới gần, bọn họ giống như mục tiêu bị từng cái nhìn găm vào.
"Ách, mọi người ăn trưa vui vẻ a?"
"Còn chào mọi người, oa, hôm nay mọi người ăn gì thơm quá đi a?" Đại Tiểu Hi hít hít cái mũi còn hồng hồng, làm bộ dáng đáng yêu không cản nổi, khiến từng trái tim đại thẩm thẩm rung rinh theo, tựa sói đói mà quấn lấy cậu ôn nhu cười nói thân thiết.
"Tiêu lão tam a, ngươi mua nhiều người như vậy là muốn bọn họ ăn ở với trời đất a? Nhà còn chưa có làm xong đâu nha."Một vị đại hán xây nhà đứng đó cười nói ha hả, hỏi hắn.
"Còn không phải ta tin tưởng mọi người hay sao? Chỉ còn nửa tháng là hoàn thiện mấy bước trang trí rồi, vậy cứ để họ ở tạm khu tây viện đi, ta còn đang gấp ngươi làm đồng đây, không làm xong thì biết bao giờ có thể trồng hoa màu a!" Hắn cười cười, ra hiệu đám người mới mua đi theo mình tới khu nhà mới xây dựng xong dành cho người làm. Phân biệt từng cái phòng cùng ai ở với ai, hắn lại nhìn qua con trai của đại hán tên Tưởng Thạch kia.
Nhìn thì giống như đang ngủ, nhưng lại ngủ mãi không tỉnh, nghe kể thì có vẻ từ sau khi bị ngã trên cây xuống, đứa nhỏ này bất tỉnh như vậy cũng ba năm rồi. Ba năm mà còn có thể chăm nom con mình như vậy, Tưởng Thạch này cũng là một cái tình cha sâu nặng a. Tình trạng này ở hiện đại có thể coi như là trạng thái người thực vật, nhưng không có máy móc thuốc thang chữa trị, ý chí sinh tồn của đứa nhỏ này vô cùng mãnh liệt. Nếu đã như vậy, hắn liền thành toàn sức sống sinh mệnh cho đứa bé này đi.
Không nhắc đến chuyện sau đó, chỉ biết rằng ngay hôm đó, thôn Tiêu Dao lại có sự kiện mới để bàn tán, Tiêu lão tam lại có tiền mua tận mười cái người làm, tốn mấy trăm lượng a~