Chương 11: Nhận thức

Hang động trong núi, không gian yên tĩnh, ánh nắng ấm áp, khung cảnh xanh mướt, ba đạo bóng hình ngồi vây lại với nhau bên cạnh chiếc bàn đá đã được mài phắt mặt bàn. Trên bàn là mấy món ăn còn đang tỏa khói nóng, ngửi thôi đã thấy thơm nức mũi. Đại Tiểu Hi hít hít mũi nhỏ, ánh mắt len lén nhìn sang bên cạnh Tiêu Thụy Vân đang khuấy đều canh nóng đang đun, tay nhỏ ngo ngoe không an phận mà vươn ra lại rụt lại. Đại ca ca làm đồ ăn ngon quá nha, cậu ứ chịu nổi đâu, cơ mà còn chưa được ăn nữa!!!

"Mau ăn thôi, canh được rồi." Hắn múc lên ba bát canh nhỏ còn đang bốc hơi nồng đậm, một bát để xuống dưới đất dành cho lão "mèo". Bên cạnh còn có cái đĩa trống không chưa có chút thức ăn nào.

"Ca ca, huynh thật giỏi, cha ta cũng không có nấu ăn ngon như huynh đâu a~." Thiếu niên nhanh miệng khen khen, tay nhỏ cầm đũa nhanh chóng gắp một miếng thịt xào cho vào miệng nhai, suýt xoa một hồi liền híp mắt cười.

Thấy gia hỏa ăn đến sung sướиɠ, hắn cười một cái, sau đó gắp thịt cho con thú duy nhất chỗ này, bắt đầu bới cơm ăn. Ừm, đồ ăn có thêm phụ trợ nước linh tuyền, ngon càng thên ngon, mặc dù hắn rất tự tin vào tài năng nấu nướng của mình, nhưng lại không thể phủ nhận rằng, linh tuyền là một thứ khiến đồ ăn tệ cũng có thể trở thành mỹ vị. Không chỉ tăng thêm hương vị, còn có thể bồi dưỡng cơ thể từ từ, đối với gia hỏa kia cũng rất tốt, lại đối với Kim Mao thì có thể coi như keo kiệt ha ha...

Mua người xong xuôi, bước kế tiếp chỉ cần bồi dưỡng bọn họ vài ngày cho khỏe, liền có thể phụ giúp đồng áng rồi, bệnh tình của con trai Tưởng Thạch cứ từ từ chữa, nếu không khỏi ngay lập tức, người ta có khi nào nghĩ hắn là tiên nhân rồi bắt lại không a? Chờ thêm nửa tháng nữa, sau khi trang trí xong nhà, hắn liền phải kiếm thêm khoản khác a, tiền chung quy cũng không phải tự dưng mà có, phải chăm chỉ kiếm mới ra bạc.

"Ca ca, ngày mai huynh dẫn ta vào rừng với được không? Tiểu Hi hứa sẽ ngoan ngoãn theo sau huynh, tuyệt đối không chạy loạn nha~." Đại Tiểu Hi miệng ăn đến phình lên, vẫn tranh thủ sán qua nói chuyện với hắn, không khỏi khiến hắn buồn cười, thật đáng yêu!

"Được, mai dẫn ngươi đi bên ngoài rìa, đi ra suối xem có bắt được cá không, ngày mai ăn cá, rất tốt cho mắt, một đôi mắt đẹp khiến bản thân cũng đẹp."

???? Vì thế ai đó đã ghim câu nói này của Tiêu Thụy Vân vào trog lòng, dẫn đến tình huống dở khóc dở cười sau này!

Sáng hôm sau mặt trời vừa lên, Tiêu Thụy Vân liền vác cung, đeo giỏ cùng với Đại Tiểu Hi đi vào rừng, thiếu niên quần áo màu xám không u tối cũng không rực rỡ, nhưng lại tỏa ra tinh thần sáng lạn trong trẻo khỏi chê, bộ dáng vui vẻ bước chân nhảy nhót đi theo sau lưng hắn. Còn bạn thú nhỏ nào đó im ỉm ngồi trong giỏ, một bộ ta đây còn sống mà hít thở. Hôm nay trời vô cùng đẹp, dưới bóng cây vô cùng mát mẻ khô ráo, không giống những khu rừng mưa nhiệt đới quanh năm ẩm ướt, hai người bọn họ vừa đi vừa hái được chút nấm hương, nấm bào ngư khiến tiểu gia hỏa vui đến cười híp cra đôi mắt tròn nhỏ.

"Ca ca, huynh biết bắt cá sao? Ở suối liệu có cua không a? Tiểu Hi muốn ăn cua cua ấy á."

"Có cua, lúc đó lại bắt cho ngươi, tiểu tham ăn."

"Tiểu Hi mới không phải tiểu tham ăn nha, cái này kêu là thưởng thức mỹ vị, tiểu Hi muốn ăn hết các món ca ca làm hắc hắc."

"Được, cho ngươi ăn đến mập thì thôi, tốt nhất nên béo một chút, tròn một chút, bóp má...." Hắn đang nghĩ cái gì vậy. Bóp má??? "Khụ khụ, mập một chút mới khỏe mạnh." Ừm, rất đúng, khỏe mới tốt!

Đại Tiểu Hi vui vẻ nhìn hắn đỏ mặt ấp úng, trong lòng càng thêm rung rinh, quyết tâm càng thêm đại quyết tâm, nhất định phải gả cho người ta!!!

"Ca ca, ta nhất định sẽ ăn thật nhiều, thật khỏe mạnh, ta nhất định sẽ sinh cho huynh một tiểu bảo bảo béo mập a~." Hạnh phúc *ing~*

"..." Có cần nói trực tiếp như vậy không a? Nhóc này thật sự ném hết tiết tháo mà muốn gả cho hắn như vậy sao? Cha mẹ ngươi có biết hay không a?

Tới bờ suối, chọn một chỗ sạch sẽ thoáng mát làm chỗ dừng chân, Tiêu Thụy Vân bỏ giỏ tre xuống, xách mèo nhỏ ra ngoài, sau đó chặt một thân tre để làm rọ bắt cá bắt cua. Cái này chính hắn cũng không có biết làm, là trưởng thôn dạy hắn, cho nên hắn học rất nhanh liền có thể tự làm được cái bẫy này.

"Ca ca, cái này có thể bắt cá sao?"

"Đúng vậy, có thể bắt cả cua, nếu như may mắn thì có cả lươn. Cho nên hôm nay mong rằng sẽ may mắn a."

"Oa, vậy tiểu Hi sẽ cầu trời niệm phật phù hộ ông trời cho chúng ta có được may mắn, sẽ có thật nhiều thật nhiều cá nha."

Nhìn gia hỏa vui sướиɠ nhanh miệng nói liến thoắng, hắn cười một chút, dặn dò tiểu gia hỏa ở yên chỗ này, còn mình thì đem rọ đi đặt bẫy.

Đại Tiểu Hi ngồi xuống một tảng đá phẳng, ôm mèo nhỏ trên đùi vuốt ve đám lông mềm mại, lẩm bẩm hỏi :"Kim Mao ngươi nói coi, ca ca có thích ta hay không a? Nếu huynh ấy cũng thích ta, vậy thì ta sẽ dẫn huynh ấy về ra mắt cha nương a, bọn họ chắc chắn trợn mắt nhìn ta tự hào a, bởi vì ta đã tìm cho họ một nhi tế giỏi giang nha, hắc hắc."

Cười cười, thiếu niên hung hăng đưa tay véo véo hai cái mặt đầy thịt béo của mèo béo.

Mèo Kim Mao "meo" một tiếng không thèm để ý nữa, nhắm mắt muốn ngủ. Nhìn mèo béo như thế, Đại Tiểu Hi cười cười không ngừng, không hề biết rằng bản thân bị hai con mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm.

"Xột soạt" "xột soạt"...một thân dài ngoằng thân rắn lao nhanh tới như tia chớp, chỉ thiếu một chút là trúng mục tiêu, thế nhưng không may cho thanh niên rắn, một tiềng gào lớn bổ ra, thanh niên sửng sốt hoảng loạn cấp tốc ngoặt hướng khác chạy đi.

Hôm nay ra ngoài chắc không xem giờ hoàng đạo, còn chưa kịp lao vào bụi cỏ, cái đuôi đã bị tóm lấy, tiếp đó bản thân bay lên không trung xoay vòng vòng, hai mắt rắn đầy sao trời qua lại, "bẹp" một tiếng, thanh niên về chầu diêm vương!

"A, suýt chút nữa thì tiểu Hi bị nó cắn, may mắn có mèo béo, cảm ơn ca ca."

"Lần sau cẩn thận một chút, cũng là ta không cẩn thận, từ giờ không được rời xa Kim Mao."

"Vâng, tiểu Hi nghe ca ca." Thiếu niên gật gật đầu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ôm mèo nhìn Tiêu Thụy Vân đem rắn ra bờ suối lột da moi nội tạng. Rắn có thể ăn được a?

"Ca ca, rắn này không độc sao? Còn có thể ăn ngon?"

"Hổ mang bành, không độc nhưng khá là hung dữ, đôi khi cũng chủ động tấn công người. Con rắn này hôm nay xui xẻo, chứng tỏ ngươi rất may mắn!" Hắn cảm thấy khích lệ tiểu gia hỏa này lên, sẽ thấy được cái mặt nhỏ tươi cười như hoa, nhìn rất thuận mắt.

"Ca ca, làm rắn nướng a? Cay cay ngọt ngọt, thật ngon." Đại Tiểu Hi một dạng sắp chảy nước miếng tới nơi, hưng phấn nhìn chằm chằm con rắn sắp làm xong, cứ như thấy vàng vậy.

"Được, trưa nay ăn thịt rắn với canh nấm, ta ban nãy nhìn thấy chút ra dớn, nấu canh với nấm cũng ổn. Chiều sẽ ăn cá, cho gia hỏa ngươi ăn no thì thôi."

Hắc hắc, ca ca vẫn là tốt với mình nhất he he... Thiếu niên vui vẻ tâm tình, nhìn Tiêu Thụy Vân rửa sạch rắn, kẹp qua thanh tre buộc lại rồi cắm xuống đất. Tiêu Thụy Vân đứng dậy cầm dao lớn, chặt máy khúc gỗ khô để nhóm lửa, lại lấy ra rổ nhỏ, lấy chút nấm đặt vào đưa cho thiếu niên.

"Biết rửa không? Một tay giữ rổ, một tay chà sát nhẹ nhàng, sẽ không làm nát nấm."

Ca ca muốn mình rửa nấm, mình tất nhiên có thể làm được. mình nhất định sẽ không làm ca ca thất vọng về mình a~.

Vui vẻ cầm rổ, đi tới bờ suối, cậu nhanh chóng học theo, nhưng mà tự tin là một chuyện, thực hành lại là một chuyện. Cho nên, một lát sau, Tiêu Thụy Vân mặt bất đắc dĩ đứng trước thiếu niên đang cúi đầu muốn khóc tới nơi rồi.

"Ca ca, tiểu Hi xin lỗi, tiểu Hi không muốn làm nát nấm, hức...hức...." Một gương mặt mắt ứa nước, miệng nhỏ mím lại ấm ức, mũi hít hít sụt sịt.

Hắn thực sự rất không muốn gia hỏa này khóc, thật khiến hắn tâm tư đều có chút xót xa a. Nhìn hai bàn tay nhỏ đỏ lên mấy vết xước rõ ràng, hắn trầm mặc cầm lấy, nâng tay nhỏ lên thổi thổi, lại xoa xoa, mong thiếu niên có thể cảm nhận được chút an ủi của hắn. Thanh niên hai mươi sáu năm chưa bao giờ cầm tay gái, cũng chưa bao giờ nắm tay con trai, hôm nay lại cầm tay tiểu gia hỏa này, trái tim không khỏi đập bang bang loạn nhịp.

Cảm giác thật kỳ lạ, này là sao a?

"Là tại ta, là ta kêu ngươi đi, không khóc nữa, xấu như con mèo nhỏ, Kim Mao thấy lại cười cho bây giờ."

"..." Nằm không cũng dính chết mèo.

"Hức, hức, ca ca, tay tiểu Hi thật rát, sẽ xấu xí đi mất rồi, huhu, thật xấu."

"Không xấu, nó rất đẹp được không? Ta rất thích tay ngươi, cực kỳ thích."

"Ca ca, huynh thích tiểu Hi sao? thực sự thích tiểu Hi sao, ca ca?" (。•́︿•̀。)?

Thích sao? Hắn tự hỏi thâm tầm, hắn thích gia hỏa đáng yêu này sao? Thâm tâm hắm loạn một đoàn, hắn thích chứ, gia hỏa này đáng yêu cần hắn bảo vệ như vậy, sao hắn có thể không thích?

"Thích, ta thích ngươi, cực kỳ thích."

"Thật sao ca ca? Tiểu Hi cũng rất thích huynh, hức, ca ca, tiểu Hi thích ca ca nhiều lắm!" (´,,•ω•,,)♡

Hai mắt thiếu niên sáng lên lấp lánh, mạnh dạn nhón chân nhỏ lên, chuẩn xác hôn lên đôi môi đang mím thẳng tắp kia của Tiêu Thụy Vân, khúc khích cười cười, tay nhỏ ôm chặt lấy eo hắn, đầu nhỏ dụi dụi hít vào hương vị nam nhân trưởng thành đầy mị lực.

Hành động lớn mật của thiếu niên khiến Tiêu Thụy Vân bất ngờ không thôi, tim đập "thình thịch" "thình thịch" không ngừng tiếng vang, tai cũng đỏ lên nóng hầm hập. Gia hỏa lớn mật này, thực sự khiến người ta phải bất ngờ, trông nhỏ con thế thôi, nhưng gan lại rất lớn. Hắn nên làm thế nào đây, lẽ nào lại cho gia hỏa này niềm vui, giờ lại buông xuống thất vọng?

Nhưng mà...hương vị thật sự không tồi, rất mềm mại, lại có chút ngọt ngào. Vậy không bằng thuận theo tự nhiên, yêu thương cái này gia hỏa, thêm phần sinh động cuộc sống nhân sinh đời này a.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn nâng gia hỏa đang ôm chặt mình lên, khiến thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn, miệng cũng há ra muốn nói mà không biết nói gì. Chớp nhoáng, hai cái miệng liền dán vào nhau, Đại Tiểu Hi tròn mắt sửng sốt, tay nhỏ bỏ qua đau rát túm lấy vạt áo hắn.

Ca ca...ca ca hôn mình a? Đại Tiểu Hi sau một hồi sứng sốt liền thuận theo nhắm mắt cảm nhận nụ hộ sâu này, môi bị cắи ʍút̼ có chút đau, một chiếc lưỡi khác nhanh chóng len vào miệng cậu, đảo qua trên dưới một lần liền quấn quýt lấy đầu lưỡi cậu, ra sức cuốn lấy lưỡi nhỏ như muốn hòa vào một thể với nhau. Hức, thật sự thẹn thùng a, thì ra đây chính là nụ hôn chân chính a~ Ca ca biết hôn quá, liệu huynh ấy trước đây... cậu nhất định phải dò hỏi mấy thẩm thẩm chút chuyện mới được.

Thấy thiếu niên không hô hấp mà để cho mình làm loạn, Tiêu Thụy Vân bật cười, buông gia hỏa ra, tay vỗ vỗ mông nhỏ hai cái coi như trừng phạt này gán lớn dám hôn hắn của thiếu niên. Gan lớn quá rồi, nếu không phải hắn kiên định mạnh mẽ, nếu không, thực sự rất muốn ăn luôn gia hỏa này vào bụng, tới khi nào no căng thì mới buông tha.

"Lớn mật quá nhỉ, mau hít thở sâu, muốn hôn đến xỉu hay gì?"

"Ca ca, huynh thật đáng ghét." Hôn người ta sưng cả miệng rồi, còn vỗ mông người ta nữa chứ, hứ!

"Là ai chủ động sàm sỡ hôn ta? Còn không phải trả lại cho ngươi gia hỏa lớn mật này một cái nụ hôn sâu hay sao?" Hắn cười lớn, ánh mắt nhu tình vuốt ve đôi môi ướŧ áŧ sưng lên kia, có chút lưu luyến không muốn rời a~.

Gia hỏa này, khiến người khó nhịn, một bụng hỏa này của hắn, chờ sau này bù lại đi, nếu đã xác định liền đừng hòng rời khỏi tay hắn a.

"Muốn gả cho ta đúng không?" Tay vỗ một cái, cảm giác người trong tay co lại cơ thể giật mình, tươi cười xấu xa dần dần hiện lên gương mặt hắn.

"Muốn, muốn ạ!"

"Vậy thì sau này đừng có hối hận a, nhớ kĩ, ngươi sau này chính là tiểu nương tử của ta, còn dám nghịch ngợm trêu chọc ai khác, liền đừng mong xuống giường a?"

Đại Tiểu Hi mặt nháy mắt bùng lên nóng rực, đỏ như trái ớ nhỏ đã chín, ôm chặt lấy người cậu yêu thích, không dám trực diện đối mặt người ta, thẹn thùng a thẹn thùng a....

"Tiểu Hi mới không thèm người khác, chỉ muốn ca ca thôi." (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)

Hai con người cuối cùng cũng chính thức nhận thức nhau thâm mật, một mực phát ra từng cái từng cái cơm chóa to đùng, suýt chút nữa đập chết mèo ta.

Kim Mao tỏ vẻ: ta đã chết rồi, đừng gọi! (っ˘̩╭╮˘̩)っ

P/s: Hôm nay tui tuwk á, viết xong rồi lại bị lỗi , xóa sạch hết, ngồi viết lại mà khóc á, tưk chớt tui *(>д<)* nhưng mà cũng có thu hoạch kkkkk