Chương 30: Tour Concert

Bạch Thái không quan tâm ánh mắt của mọi người. Sau khi chỉnh xong âm của cây đàn liền ngồi xuống đánh một khúc "Thác đăng niệm".

Vu Tương đột nhiên hai mắt sáng ngời. Cô lúc trước luôn cảm thấy "Thác đăng niệm" thiếu cái gì đó. Cô đã thử hết tất cả nhạc cụ mới tạm chấp nhận tiếng của dương cầm và tự thôi miên mình rằng nó đã hoàn hảo rồi. Không ngờ nó thật sự không phải thiếu tiếng của dương cầm mà là đàn tranh.

Việc này giống như một đôi giày vậy. Bạn mang vào thấy nó vừa liền coi nó đã hoàn mĩ nhưng thật ra nó chỉ ở mức vừa vặn mà thôi. Nếu muốn hợp, đôi giày ấy còn phải hợp với chân bạn, màu da của bạn nữa mới thật sự là hoàn mĩ.

Một đoạn “Thác đăng niệm" vang lên, rồi lần lượt đến "Đêm cuối", "Tham song"..., đều được Bạch Thái tấu qua một lượt. Cô tuy không hiểu loại nhạc phổ của bọn họ nhưng cô đã nghe qua nhạc của Vu Tương mà âm thầm ghi nhớ. Cô cũng phải công nhận khả năng cảm âm của cơ thể này khá tốt mới có thể giúp cô tấu đàn tốt như vậy.

Vu Tương: "...

Cô ấy có gì mà không biết nữa không chứ. Cầm kì thi họa, nữ công gia chánh cô đã được lĩnh ngộ qua cả rồi. Tất cả đều xuất sắc đến nổi có thể trực tiếp làm sư phụ của cô luôn.

Tiếng đàn này tấu lên bài hát của cô sáng tác không khác gì dệt gấm thêu hoa.

Bạch Thái vừa ngưng tiếng đàn mỗi người xung quanh đã vỗ tay như sấm.

Vừa nãy bọn họ còn có cảm giác bản thân thật sự đã xuyên về cổ đại thưởng thức nhạc cung đình rồi. Không ngờ Tương gia đã giỏi rồi bên cạnh còn có người tài hoa như vậy. Quả nhiên, cao nhân tắc hữu cao nhân trị.

Cô ngước lên nhìn Vu Tương với ánh mắt xin nhận xét.

"Thế nào?" Cô không biết có thể đưa đàn tranh thay dương cầm được không.

Vu Tương nhìn đồng hồ trên tay. Còn năm phút nữa. Xem ra không đủ thời gian để cô ấy trang điểm và chuẩn bị rồi. Nhưng Bạch Thái cần trang điểm gì sao, bình thường đã đẹp đến mức mê hoặc người khác rồi.

"Trợ lí Cao, thông báo với mọi người chuẩn bị lên sân khấu. Chúng ta lên sân khấu chào hỏi giao lưu trước." Cô nhanh chóng phân phó với mọi người.

Rồi bước lại ôm lấy eo Bạch Thái.

"Vất vả cho em rồi."

Bạch Thái cười cười nhìn Vu Tương hôn lên mỗi mình như phần thưởng thì nhanh chóng đáp lại.

"Giúp được em là tốt rồi."

Mọi người xung quanh: "..." Trước giờ lên sân khấu còn bị ăn cẩu lương. Hai người coi chúng tôi là tàn hình sao.

Bạch Thái buông Vu Tương ra nhìn cô ấy đi lên thì có chút lưu luyến. Thật sự hôn cô ấy bao lâu cô cũng không thấy đủ.

Cô ở trong cánh gà được nhân viên công tác đeo mic và tai nghe IEM*. Cùng chờ thời gian lên sân khấu.

*Tai nghe IEM: Loại tai nghe họ dùng gọi là in-ear monitors (IEM), có tác dụng giúp người biểu diễn nghe thấy chính giọng mình ngay cả khi nhạc xung quanh được chơi với âm lượng rất lớn.

Bạch Thái nhìn Vu Tương như phát sáng trên sân khấu với ánh mắt yêu thương khó lòng che giấu được. Vu Tương thật sự là người thuộc về ánh đèn sân khấu. Ở trên sân khấu với gần hai ngàn người cầm trong tay chiếc lightstick hình vương miện phát ra ánh sáng vàng chói lóa. Và cô ấy là người nổi bật nhất không khác gì nữ vương cao cao tại thượng, diễm áp quần phương.

"Có phải rất đẹp không?" Lâm Chi thấy cô đứng nhìn đến thần hồn điên đảo liền cười hỏi.

"Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,

Tường ngoại hành nhân,

Tường lý giai nhân tiểu.

Tiểu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,

Đa tình khước bị vô tình não."*

[Trích Điệp luyến hoa - Xuân tình]

Bạch Thái cười cười rồi phất tay áo rời đi để lại Lâm Chi ngờ ngác.

Lâm Chi: "Ặc."

Lâm Chi nghe xong mặt đầy vạch đen. Vu Tương bảo lão bà nhà cô ấy rất sính ngoại. Cái này mà gọi là sính ngoại hay sao. Một người học khối tự nhiên rồi đi du học nước ngoài có thể phất tay áo liền xuất khẩu thành thơ sao.

Cô đỡ đỡ trán. Không ngờ Tương gia lại thích loại này.

Bạch Thái cầm đàn nhìn Vu Tương vừa thể hiện xong ca khúc cùng vũ đạo xong liền chào hỏi, giao lưu với mọi người bên ngoài.

"Xin chào mọi người tôi là Vu Tương." Vu Tương vừa nói vừa cúi người hơn chín mươi độ với khán giả bên dưới.

Để hưởng ứng với lời chào của cô ấy mọi người bên dưới cũng chào theo cô.

"Xin chào Vu Tương."

"Chào mừng mọi người đã đến trạm hai của Tour Concert lần bốn của tôi."

"Còn Tour Concert năm sáu nữa mọi người đứng nôn nóng nha." Như có fan bên dưới hỏi gì đó cô liền trả lời.

"Giờ Tour Concert lần năm còn đang sắp xếp, không tuyên truyền được."

Cô sau khi trả lời thắc mắc của mọi người liền ngồi trên bậc thang sân khẩu nói chuyện. Thật sự sau ba ca khúc vừa hát vừa nhảy đã thấm mệt rồi.

"Tour Concert lần ba cách đây cũng 1 năm rồi..."

Fan bên dưới thấy thần tượng nhớ sai liền đồng loại hét lên.

"Hai năm. Hai năm"

Vu Tương cười cười.

"Các bạn còn nhớ rõ hơn tôi nữa. Dù Tour Concert đã lần bốn rồi nhưng tôi vẫn còn căng thẳng lắm"

"Yooooooo.." Khán giả ở bên dưới vừa giơ bảng vừa hét lên như cho Tương gia ở trên sân khấu thêm sức mạnh.

Vu Tương bật cười với bọn họ.

"Ở trạm này, nếu có gì sai sót, mong rằng mọi người có thể tha thứ cho tôi"

"Mong rằng concert lần này của tôi có thể gửi tặng mọi người ca khúc âm nhạc của tôi trong hai năm nay."

"Mong mọi người có thể tận hưởng lần concert này...giống như, như tới chơi thôi, tùy ý...Kiểu là chơi cho thoải mái nha...Mọi người high lên nào."

"Vu Tương...Vu Tương..."

"Bài hát tiếp theo nào." Thấy mọi người gọi tên mình cô cũng không nói nhiều nữa mà chuẩn bị cho bài hát tiếp theo. Một sản phẩm âm nhạc kết hợp giữa cô và cô ấy.

"Bài hát tiếp theo, Thác Đăng Niệm, tặng mọi người."