Lăng Châu mưa nhỏ liên tiếp mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng tạnh.
Các nhà đều tranh thủ ra ngoài mua đồ.
Đường phố trong thành nhộn nhịp người qua lại, đám đông náo nhiệt, vừa đến giờ Thìn, tiếng rao hàng phố trên phố đã vang lên liên tục.
Nhiễm Tòng Quân từ cửa hông Vân Thư Viên đi ra, đỡ tay Thu Họa bước vào một chiếc xe ngựa xa hoa.
Vị trí sát cửa sổ trong xe trải thảm lông màu vàng ngỗng, ở giữa đặt bàn nhỏ, trên bàn có hộp tròn bốn ô đựng các loại bánh ngọt.
Sáng dậy sớm còn chưa kịp dùng bữa, Nhiễm Tòng Quân cầm hai miếng điểm tâm lót dạ.
Đường ngoài thành lầy lội khó đi, Nhiễm Tòng Quân ngồi trên xe ngựa xóc nảy, xốc rèm cửa sổ lên một khe nhỏ, trên đường cũng không có nhiều người người đi dâng hương.
Xe ngựa chạy qua lớp đất mềm để lại những vết hằn thật sâu.
Hôm nay Nhiễm Tòng Quân ra ngoài chỉ dẫn theo bốn hộ vệ, Xuân Vũ và Thu Họa đều ngồi bên cạnh hầu hạ Nhiễm Tòng Quân.
“Cô nương, hôm nay cũng không phải mùng một hay mười lăm, tại sao lại muốn đi dâng hương.” Đường đi xóc nảy, Thu Họa chỉ có thể cất từng tách trà trong xe đi.
“Đêm qua mơ thấy mẫu thân, nên sáng nay muốn đi thắp một nén nhang.” Nhiễm Tòng Quân lạnh nhạt nhìn phong cảnh ngoài xe.
Từ sau khi Hàn tiểu tướng quân lập phủ ở Bình Châu, lưu dân ở ngoại ô cũng ít dần.
Hàn tiểu tướng quân là bá vương nổi tiếng đất Giang Nam, nghe nói tính tình thô bạo nhưng lại được dân chúng vô cùng yêu quý.
Nếu thật sự hoán đổi thân xác, nếu có một ngày nào đó thực sự không thể hoán đổi lại được nữa, nàng sẽ làm gì để đảm bảo bá tánh một phương được an cư lạc nghiệp đây.
Nửa giờ sau, xe ngựa dừng lại ở sườn núi Thanh Lăng, Tam Thanh Quan nằm trên đỉnh núi Thanh Lăng, người dân trong thành đều cảm thấy tự mình lên núi, lời khẩn cầu sẽ linh nghiệm hơn, thời gian lâu dần cũng biến thành truyền thống.
Hôm nay tới thắp hương, Nhiễm Tòng Quân ăn mặc đặc biệt khiêm tốn, nhã nhặn.
Nàng mặc váy lụa màu bạc thêu hoa cỏ, kết hợp với áo choàng dài có hoa văn cành trúc sẫm màu, mái tóc đen cột sợi dây lụa đỏ, bên trên chỉ có một cây trâm ngọc.
Bên ngoài Tam Thanh Quan
Trong quan, hương khói tràn đầy, từ dưới chân núi đã có thể nhìn thấy khói hương lượn lờ, chính điện thờ chín mười chín vị kim tôn, gương mặt hiền từ, nhóm lão đạo quỳ gối tụng kinh ở hai bên.
Nhiễm Tòng Quân cung kính dâng hương, dập đầu quỳ xuống.
“Hai người các ngươi đi lấy kinh bình an lần trước ta để ở đây giùm ta, ta vào quan đi dạo, muốn gặp đạo trưởng.”
Nhiễm Tòng Quân nhìn Thu Họa Xuân Vũ đi thật xa, chỉ nói không muốn gặp người lạ nên để thị vệ rời đi.
Đình hóng gió cách đạo quan không xa, hôm nay trời nắng, nhưng đường phố vẫn có chút ẩm ướt, đến giày Nhiễm Tòng Quân đã sớm ướt sũng, làn váy cũng dính chút nước bùn lầy lội.
Dọc theo đường mòn đi xuống, hai bên cỏ dại xum xuê, sương mù trong núi bao phủ đình hóng gió, phủ lên một tầng sa mỏng khiến nơi này càng trở nên mờ ảo.
Từ xa đã nhìn thấy một nam tử đứng trong đình, tóc dài được tết thành bím nhỏ, kết thúc bằng lụa đỏ, sau đó được tết thành một bím lớn trên đỉnh đầu.
Y phục tay bó màu đỏ, toàn thân có hoa văn thêu phức tạp, thắt lưng đeo đai lưng da màu đen, bên hông đeo một con dao găm chạm khắc đính đá, vóc người cao lớn, vai rộng eo thon, ngập tràn vẻ hoang dã , y như báo hoang trong núi.
Nhiễm Tòng Quân tập trung tinh thần, nhẹ nhàng di chuyển bước chân, nhanh chóng bước vào đình hóng gió.
Nam tử xoay người, Nhiễm Tòng Quân thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Ngũ quan như đao khắc, lông mày như mực vẽ, ánh mắt sắc bén, môi mím thành một đường, trong mắt mang theo khí lạnh gần như có thể gϊếŧ chết người đối diện.
“Hàn công tử.” Nhiễm Tòng Quân chào hỏi, Hàn Mộ lại nhìn chằm chằm vào nàng.
“Đúng là rất xinh đẹp, không hổ là mỹ nhân nổi danh Giang Nam.” Hàn Mộ bình tĩnh nói.
Nhiễm Tòng Quân mỉm cười: “Hẳn là Hàn tướng quân đã sớm quen thuộc với khuôn mặt này, không phải ngài từng nhìn thấy trong gương đồng nhiều lần rồi sao?”
Nhiễm Tòng Quân nói thẳng, trực tiếp nói ra chuyện của nàng và Hàn Mộ.
Hàn Mộ tiến lên, bàn tay to lớn bóp cổ Nhiễm Tòng Vân, chậm rãi siết chặt.
“Ta không biết ngươi dùng yêu thuật gì làm ra chuyện này, nhưng chỉ cần ngươi chết, cái gọi là trao đổi linh hồn này sẽ không còn nữa.” Hàn Mộ ghé sát vào tai Nhiễm Tòng Quân, hơi thở theo từng chữ sát gần, nhưng không cảm nhận được chút ấm áp nào cả mà chỉ có ớn lạnh, mang theo hương vị gϊếŧ chóc.
“Hàn tướng quân.” Tay Hàn Mộ tiếp tục siết chặt, khiến Nhiễm Tòng Quân dặn ra từng chữ khó khăn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Hôm nay ngươi dám gϊếŧ ta, ngày mai bản đồ phòng thủ trong thành của ngươi sẽ xuất hiện trên bàn thiên tử.”
Hàn Mộ càng dùng nhiều sức, như muốn bẻ nát xương cốt Nhiễm Tòng Quân.
“Hôm nay nếu ta chết ở Tam Quan Thanh, Nhiễm gia Lý gia sẽ trực tiếp tới phủ tướng quân đòi công bằng, quân đội của tướng quân còn phải dựa vào bạc của nhà ta, Nhiễm gia, Lý gia là vọng tộc Giang Nam, là trọng thần tâm phúc của bệ hạ, ngươi dám đυ.ng đến ta.’ Nhiễm Tòng Quân lạnh giọng quát lớn.