Chương 10

Đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Mộ nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tòng Quân, có chút khó hiểu.

Bàn tay to lớn trên cổ dần thả lỏng, thả Nhiễm Tòng Quân xuống.

Nhiễm Tòng Quân mở miệng hít thở vội vàng, ánh mắt phòng bị nhìn Hàn Mộ.

Hàn Mộ nhìn Nhiễm Tòng Quân ngã xuống cột đá bên cạnh, l*иg ngực phập phồng, cố gắng hít thêm không khí vào phổi, khóe mắt đỏ bừng, vài giọt nước mắt rỉ ra, lông mày khẽ cau lại, tóc cũng rối loạn vì giằng co, làn váy nhăn nhúm.

Như đóa hoa mỏng mảnh tỏa sáng trên mặt nước, sinh ra cảm giác xinh đẹp động lòng người.

Hàn Mộ tiến lên, nhìn ánh mắt cảnh giác của Nhiễm Tòng Quân, nhếch miệng cười, cúi người nhặt trâm ngọc vừa rơi xuống đất: “Trâm ngọc của ngươi.”

“Đa tạ Hàn tướng quân.” Giọng nói khàn khàn có chút nghẹn ngào.

Nhiễm Tòng Quân chỉnh lại y phục, vuốt tóc mái rối loạn ra sau: “Sau này tướng quân muốn làm gì?” Giọng điệu đã không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa mà mang theo bình tĩnh lạnh nhạt.

“Tướng quân, im lặng không nói lời nào, gϊếŧ người không giải quyết được vấn đề. Nếu sau này ngươi ra trận gϊếŧ địch chúng ta lại hoán đổi thì phải làm sao, nếu tương lai ta gả chồng động phòng mà chúng ta lại thay đổi thì sao?”

Hàn Mộ nghe Nhiễm Tòng Quân nói đến chuyện hoán đổi trong lúc nàng động phòng, khuôn mặt dần đỏ lên, sau đó lại chuyển thành đen, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước khi giải quyết xong chuyện này, hai người chúng ta không ai được thành thân.”

Nhiễm Tòng Quân ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ, khóe miệng nhếch lên:“Hàn tướng quân, một khi đã như vậy bây giờ chúng ta phải bắt chước lẫn nhau. Chỉ hai ngày ngắn ngủi chúng ta đã trao đổi hai lần, nếu thời gian thay đổi càng dài, chúng ta phải làm thế nào?”

“Cho nên, Hàn tướng quân, ngươi nói cho ta biết thói quen sinh hoạt của ngươi, tương tự, ta cũng sẽ nói hết cho ngươi biết, không nửa lời giấu giếm.”

“Làm càn! Đây đều là chuyện cơ mật trong quân!” Hàn Mộ lạnh giọng khiển trách.

“Nhưng nếu thật sự có một ngày, ngươi đang đi tuần, hay ta đang nói chuyện ở nhà cữu cữu thì sao, nếu chúng ta không biết gì nhất định sẽ bị lộ ngay lập tức, cho nên bây giờ hai chúng ta phải trao đổi thông tin mới có thể bảo vệ được bản thân.”

“Từ khi chúng ta bắt đầu thay đổi, hai người chúng ta đã đứng cùng một phía.”

Hàn Mộ tặc lưỡi, bực bội ngồi trên mặt đất, tùy ý co duỗi chân, giọng điệu dần thả lỏng: “Vậy ngươi nói phải làm sao đây, hôm qua ta vừa mở mắt ra, trong tay còn cầm khăn thêu, chẳng lẽ sau này còn bắt ta mỗi ngày học thêu thùa sao?”

“Ta ở trong người ngươi mới là xui xẻo đó? Ngươi ngủ trên giường kiểu gì vậy, chỉ có một tấm gỗ cứng, bữa tối cũng không có lấy một miếng thịt.” Nhiễm Tòng Quân nhìn vẻ mặt Hàn Mộ thận trọng oán trách.

Mặt Hàn Mộ đỏ lên: “Ta... Ta là quan tâm tướng lĩnh! Hơn nữa, không có thịt thì sao, củ cải trắng không thể ăn được sao?”

“Ta đã nghe thị nữ của ta nói, hôm đó một mình ngươi có thể ăn hết một con gà nướng! Hàn tướng quân không có tiền ăn thịt cứ việc nói thẳng.”

Hai người ngồi dưới đất tranh cãi hồi lâu, cũng không đưa ra được ý tưởng gì mới.

“Như vậy đi, hôm nay ta tới Tam Quan Thanh thắp hương, Hàn tiểu tướng quân từ xa nhìn thấy ta, vừa gặp đã thương, đời này không phải ta không cưới, như vậy hai chúng ta có thẻ thường xuyên ra ngoài, đến lúc đó học tập lẫn nhau cũng tiên hơn một chút.”

Hàn Mộ nhướng mày: “Dựa vào cái gì mà ta phải là người vừa thấy đã yêu, mà không phải ngươi nhìn thấy bản tướng quân liền quyết định đời này không phải ta không gả.”

Nữ tử trước mặt đúng là khác biệt, sau khi hoán đổi thân thể lập tức tới thư phòng của hắn bắt đầu quan sát thân phận và tình hình của hắn, còn biết đặt du ký lên trên để che giấu.

Hôm nay gặp mặt, suýt bị hắn bóp chết nhưng Nhiễm Tòng Quân cũng không sợ hãi, hiện tại lại có thể bình thường tranh luận với hắn sau này nên làm thế nào.

Nhiễm Tòng Quân ngẩng đầu nhìn sắc trời, sương mù trên núi dần tản đi, ánh mắt trời chiếu vào bụi cỏ, giọt sương long lanh phản chiếu ánh sáng.

Tiếng nói chuyện ở đạo quan trên đỉnh núi dần lớn, không thể tiếp tục ở đây nữa.

“Muộn rồi, nha hoàn còn đang đợi ta, trưa ngày mai ở nhã gian Xuân Vũ Lâu, ngươi ở đó chờ ta, mang theo tin tức của ngươi, chúng ta cùng nhau trao đổi.” Nhiễm Tòng Quân nói với Hàn Mộ.

“Đúng rồi, võ tướng Thạch Duệ bên cạnh người, người đen đen cao cao nhìn qua có vẻ trung hậu thành thật, khá thú vị.:”

Trên đỉnh núi, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Thu Họa và Xuân Vũ đang tìm người.

“Ai, hai tỳ nữ kia của ngươi, một người tên Xuân Vũ, còn một người tên là gì?” Nhiễm Tòng Quân hét to với Nhiễm Tòng Quân.

“Thu Họa, Xuân Vũ là hai đại nha hoàn của ta, nhớ cho kỹ.” Nhiễm Tòng Quân nói xong, vội vén làn váy lên chạy xuống núi.

Một mình Hàn Mộ chậm rãi đi xuống chân núi.

Thạch Duệ dắt hai con ngựa ngồi chán nản trên tảng đá lớn, trong miệng ngậm một cây cỏ dại, mυ"ŧ lấy vị ngọt trong thân cây.

Hàn Mộ đi vòng ra sau lưng Thạch Duệ, vỗ đầu hắn một cái, rồi xoay người lên ngựa.

"Sao tướng quân lại đánh ta!" Thạch Duệ tức giận nói.

“Nhìn ngươi y như tên ngốc!”

“Tên ngốc?” Thạch Duệ khó hiểu gãi đầu: “Sao tướng quân đi thắp hương lại vui vẻ như vậy? Đạo trưởng cho ngài quẻ đại cát gì sao?”

“Gặp được một cô nương rất thú vị.” Hàn Mộ cao giọng nói.

“Cô nương nhà ai? Nếu phu nhân biết nhất định sẽ rất vui. Tướng quân, cuối cùng ngài cũng có người mình thích rồi.

“Ngày mai sẽ nói cho ngươi.”

Hàn Mộ cưỡi ngựa, vó ngựa nhấc lên trong vũng bùn, sương đọng trên cỏ làm vấy bẩn vạt áo, ngựa phi nước đại, vừa nói vừa cười.