Chương 8

Di tỷ nhi tiến lên trước, nhìn trâm cài trong hộp, cầm lấy một đóa quả đào đính ngọc trai đi về phía Nhiễm Tòng Quân, trên khuôn mặt còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, đôi mắt hạnh tròn xoe, khóe miệng còn mang theo ý cười.

“Biểu tỷ nhanh cài trâm cho muội.” Vừa nói vừa đưa trâm hoa cho Nhiễm Tòng Quân, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế thấp.

Quả đào màu hồng nhạt lấp ló sau đầu, càng tôn lên vẻ đáng yêu.

Lý Tĩnh Bình và Lý Tĩnh Di ngồi hai bên Nhiễm Tòng Quân, nắm tay nàng: “Là kế mẫu trong kinh kia của muội gửi tới sao?”

“Là phụ thân muội, mẫu thân kia của muội sao có thể nghĩ tới đưa cho ta những thứ này?”Nhiễm Tòng Quân lạnh nhạt nói, không nhìn ra vui buồn.

“Quân cô nương, lão phu nhân mời ngài đến Thọ An Đường một lát.” Nhà hoàn nhất đẳng bên cạnh lão thái thái là Minh Nguyệt tới truyền tin.

Nhiễm Tòng Quân ngồi ở Thục Phương các còn chưa nóng mông đã phải lập tức chạy đến Thọ An Đường.

Tới Thọ An Đường, lão thái thái đã ngồi chờ sẵn, cữu mẫu Đào thị ngồi bên dưới.

Mới vừa bước vào chính sảnh, đã bị lão thái thái kéo vào trong lòng, không ngừng khen bảo bối. Nói xong mới đưa thư trong tay cho Nhiễm Tòng Quân, để nàng mở ra xem.

Đào phu nhân lo lắng nhìn Nhiễm Tòng Quân.

Quả nhiên, cha Nhiễm lại gửi thư tới nói muốn Nhiễm Tòng Quân vào kinh ở.

Đặt thư xuống, Nhiễm Tòng Quân cúi đầu lẩm bẩm: “Cháu sẽ không vào kinh, ở đó rất khó chịu, ra ngoài dạo phố còn phải đội mũ có màn che. Có lẽ là muốn cháu gả cho người ở trong kinh, cháu và bọn họ đã nhiều năm không gặp, cháu không muốn đi.”

Nhiễm Tòng Quân từng đến kinh thành một lần, ở hai tháng, không quen với khí hậu, từ khi đến kinh thành liên tục bị bệnh, hai tháng đã tụt mười cần, ngoại trừ mỗi ngày phụ thân đến thăm nàng, kế mẫu cũng chỉ xuất hiện ngày đầu tiên.

Ngoại tổ mẫu nghe nàng ở kinh thành bị bệnh, liền viết thư tới nói nhớ nàng, nàng vừa vào kinh bà đã đổ bệnh, để cha Nhiễm đưa người quay về. Nhiễm Tòng Quân cũng từng nghi ngờ bệnh của mình sao lại kỳ lạ như vậy, vừa tới kinh đã bệnh, nhưng trở về Giang Nam lại rất tốt, nhưng không có chứng cứ nên chỉ có thể từ bỏ.

Lão phu nhân thấy dáng vẻ Nhiễm Tòng Quân cúi đầu rơi, lại ôm nàng vào lòng dỗ dành, gọi tâm can bảo bối.

Đào phu nhân ngồi phía dưới, trầm ngâm hồi lâu: “Vẫn luôn kéo dài cũng không phải là cách, không bằng để lão thái thái quyết định, viết cho kế mẫu cháu một lá thư, nói không nỡ rời khỏi Quân tỷ nhi, muốn Quân tỷ nhi thành gia ở Giang Nam. Kế mẫu của con bé chỉ ước gì Quân tỷ nhi cách kinh thành thật xa, bà ta nhất sẽ đồng ý.”

“Đây đúng là cách hay.”

“Nhưng cháu không muốn gả chồng sớm như vậy.” Nói đến cùng Nhiễm Tòng Quân cũng là người đến từ thời hiện đại, ở đây sống mười sáu năm, rất nhiều thói quen sinh hoạt cùng bản tính đều thay đổi, nhưng vẫn không chịu được chuyện mới mười sáu tuổi đã gả chồng, huống hồ nữ nhi thế gia ở Giang Nam hầu như đều sau mười tám tuổi mới xuất giá, nàng mới mười sáu tuổi, quá sớm.

“Cái này thì dễ, chỉ cần nói cháu có người trong lòng, còn chưa quyết định, chỉ cần cắt đứt suy nghĩ muốn cháu tới kinh thành của phụ thân cháu là được, kinh thành xa như vậy, ta cũng không nở để nữ nhi của Hành tỷ tỷ gả xa, cả đời không được gặp mặt, ở Giang Nam có Lý gia chống lưng, ai dám động tới cháu.” Đào phu nhân nhướng mày, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Cữu mẫu Đào thị và mẫu thân Nhiễm Tòng Quân chính là tỷ muội thân thiết, từ nhỏ đã yêu thương Nhiễm Tòng Quân như con gái ruột, muốn Nhiễm Tòng Quân gả tới kinh thành, đương nhiên bà cực kỳ không nỡ.

Nói chuyện xong, tạm biệt trưởng bối, Nhiễm Tòng Quân mới thong thả trở lại Vân Thư Viện, trên đường lại cảm thấy đầu hơi đau, nhắm mắt lại xoa xoa, lại mở mắt ra.

Thật không may, hình như lại trao đổi rồi!

Nhiễm Tòng Quân nhìn tuấn mã bên dưới, sau đó lại nhìn phong cảnh hai bên nhanh chóng lướt qua, lần này còn thảm hơn lần trước, nàng lại đang ở trên lưng ngựa.

Nhưng nàng không giỏi cưỡi ngựa!

Đang muốn cưỡi ngựa đi đâu?

Nhiễm Tòng Quân chỉ có thể dựa vào cơ bắp của thân thể này giữ chặt dây cương, giảm tốc độ đi theo những người khác.

Hướng này hình như là ra ngoài thành.

Ngựa phi nước đại, chỉ tốn thời gian một chén trà, doanh trại ngoài thành đã xuất hiện trước mặt Nhiễm Tòng Quân.

Nàng học những người khác chặt dây cương, hai bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng chỉ sợ bị văng ra khỏi ngựa.

Lùi về phía sau, lần lượt từ trên ngựa xuống.

Có thể là do bản năng của cơ thể này, nàng vẫn có thể ngồi thẳng cưỡi được một đoạn, nếu đặt vào thân thể kia của nàng có lẽ xương cốt đã tan thành từng mảnh.

Bên ngoài doanh trại có mấy nam nhân mặc áo giáp, tay cầm trường thương nhìn vào đống lửa đang cháy cùng một nhóm binh kinh.

Có mấy người đi tới đứng bên cạnh Nhiễm Tòng Quân, nàng vừa liếc mắt đã nhận ra người đứng gần, Thạch Duệ, phó tướng của Hàn Mộ.

Người hôm qua còn làm ầm lên trong thư phòng nói muốn mua ngựa.

Nhiễm Tòng Quân vẫn đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, cố gắng không nói lời nào, cũng không làm gì để che giấu bản thân.

Đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, theo bản năng dựa vào yên ngựa của người bên cạnh, nhắm mắt, trước mắt tối đen.

Sau một hồi choáng váng, còn chưa kịp mở mắt, mùi hương quen thuộc đã theo gió tràn vào phổi.

Nhiễm Tòng Quân vừa mở mắt đã nhìn thấy tấm màn thêu hoa quen thuộc.

Bàn thấp trước mặt trải một tờ giấy Tuyên Thành, viết mấy chữ rõ ràng:

Ngày mai giờ Tỵ canh ba, Tam Thanh Quan ngoài thành, trong đình hóng gió.

Vết mực còn chưa khô, nét bút rất mạnh mẽ.