Chương 7

Cả buổi chiều suy nghĩ về tình hình tương lai cực kỳ hao tốn công sức, chưa nghĩ được một nửa Nhiễm Tòng Quân đã cảm thấy không thể mở nổi mắt...

Lúc An Thuận hầu hạ Nhiễm Tòng Quân rửa chân nàng mới phản ứng lại.

Cả một buổi, trong viện không có lấy một tỳ nữ, chỉ có mấy đội vệ binh không ngừng tuần tra, kỷ luật nghiêm ngặt.

Ban đêm, Nhiễm Tòng Quân cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc trung y, trong phòng chỉ có mấy ngọn nến, có hơi tối tăm, xuyên qua ánh nến có có thể nhìn ra trên áo đã bị mài mòn, có lẽ trung y này đã mặc từ lâu rồi.

Nhiễm Tòng Quân lại một lần nữa hiểu biết thêm về tình hình tài chính của phủ tướng quân.

Cứng, quá cứng.

Xoay người cũng có thể nghe được tiếng ván gỗ kêu kẽo kẹt dưới thân.

Nhiễm Tòng Quân nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Gối đầu vừa cao vừa cứng, bên trên giường cứng cũng chỉ có một tấm nệm mỏng, không khác gì trực tiếp ngủ trên giường gỗ, có thể là do tâm lý không thoải mái, Nhiễm Tòng Quân luôn cảm thấy toàn thân đau nhức.

An Thuận gác đêm ở gian ngoài, chỉ để lại một chiếc đèn l*иg mờ nhạt, tiếng dầu bắn ra từ ngọn nến trong đêm càng rõ ràng. Màn lụa sứt chỉ dưới ánh trăng càng lộ ra rõ ràng.

Nhiễm Tòng Quân mang theo lo lắng cho tương lại mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm.

Nhiễm Tòng Quân chậm rãi tỉnh lại trong mùi hoa sơn chi ( hoa dành dành)

Mùi thơm ngào ngạt kỳ lạ lẫn lộn giữa sơn chi và trà xanh kéo Nhiễm Tòng Quân từ trong mơ tỉnh dậy.

Mùi hương này? Nhiễm Tòng Quân từ trong mộng bừng tỉnh.

Mùi hương này… Đây là một loại hương liệu từ Tây Vực, nàng lại bỏ thêm trà xanh và dành dành vào, cho nên chỉ có ở Vân Thư Viên nàng mới có mùi hương này.

Đập vào mắt là màn lụa mỏng, bên trên còn có họa tiết hoa cỏ bốn mùa. Dưới người là một tấm nệm gấm dày, mềm mại như nằm trên cục bông.

Nhiễm Tòng Quân vén rèm, đi giày hoa sen từ gấm Tứ Xuyên vội vàng lao tới trước gương đồng.

Là mặt nàng.

Là khuôn mặt Nhiễm Tòng Quân đã dùng mười sáu năm.

“Cô nương, cô nương, làm sao vậy?”

Đêm nay là đêm Xuân Vũ gác đêm, còn chưa tới giờ cô nương tỉnh dậy, nàng còn đang ngủ ở giường nệm bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở gian trong, Xuân Vũ không nghĩ nhiều, luống cuống tay chân mặc áo ngoài, chạy vào gian trong.

Nhìn thấy khóe mắt cô nương đối diện gương đồng còn đang đọng nước mắt, ngón tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt.

Nhiễm Tòng Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Xuân Vũ, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Nàng quay lại rồi?

Rốt cuộc là có chuyện gì!

Nhiễm Tòng Quân mở cửa sổ, để gió ngoài vườn thổi vào phòng, dựa vào gió mát để bình tĩnh lại.

Thu Họa đi theo mấy tiểu nha hoàn vào sau, liền nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân đang cố gắng đẩy cửa sổ ra hết mức.

Nhiễm Tòng Quân nhận lấy khăn ngâm nước ấm trong tay Thu Họa, đắp lên mặt.

Thu Họa đi đến bên cửa sổ, đưa tay đóng cửa sổ lại một chút, có chút oán trách nói với Xuân Vũ: “Buổi chiều cô nương còn nói không khỏe, đau đầu, bây giờ lại ham lạnh, ngươi cũng không quản, nếu cô nương thật sự nhiễm phong hàn, đến lúc đó thấy thuốc đắng lại khổ mất mất ngày.”

Chiều hôm qua nàng còn đang ở trong thân thể Hàn Mộ.

“Buổi chiều? Đúng là lúc đó có chút đau đầu.” Nhiễm Tòng Quân chỉ có thể phụ họa.

Chiều hôm qua trong cơ thể nàng cũng có người, chẳng lẽ là Hàn Mộ sao?

“Cô nương còn nói nữa, đau đầu cũng không nghỉ ngơi cho tốt, lại nhìn sổ sách cả buổi chiều. Cô nương phải yêu quý thân thể của mình.” Xuân Vũ cầm lấy một cây trâm ngọc cắm nghiêng lên búi tóc của Nhiễm Tòng Quân.

Tức là ngày hôm qua có người nhập vào thân thể nàng, cũng dành cả buổi chiều để quan sát mọi chuyện tìm hiểu tình hình.

Buổi sáng Nhiễm Tòng Quân tỉnh lại cảm thấy có hơi trướng bụng, nghe Thu Họa và Xuân Vũ nói bóng nói gió một hồi mới biết, đêm qua nàng lại có thể ăn hết nửa cái giò heo còn có một con gà quay, một bàn đồ ăn cũng ăn gần hết.

Hàn Mộ! Chắc chắn là Hàn Mộ làm!

Tuy nàng không quen biết hắn, nhưng đồ ăn trong phủ tướng quân của hắn chỉ có đậu hũ và cải trắng, hắn lại tới Vân Thư Viên của nàng ăn nhiều như vậy! Không phải thân thể của mình hắn còn vội vàng ăn nhiều như vậy! Bây giờ nàng khó chịu muốn chết, cũng không cần ăn sáng nữa.

Rèm châu được vén lên, Thu Họa cùng một nha đầu Bạc Bình mang một cái tráp tiến vào.

“Cô nương, kinh thành đưa đồ mới tới, nghe nói là trâm cài thịnh hành nhất trong kinh hiện tại, lão gia sai người đưa tới.” Thu Họa cầm tráp đi đến gần Nhiễm Tòng Quân mở ra.

Trong tráp mười mấy bộ trâm cài đầu được sắp xếp ngay ngắn, dáng vẻ sinh động lại không mất tươi sáng.

Nhiễm Tòng Quân chọn một bộ trâm hoa tử đằng cùng hoa đào đặt vào hộp trang điểm của mình.

“Phần còn lại đặt trong hộp nhỏ, hai cái một tráp, lát nữa đưa qua cho nhóm người Bình tỷ tỷ.”

Dẫn nha hoàn theo chỗ hai tỷ muội, vừa ngồi xuống chuẩn bị uống một ngụm trà. Tĩnh Di đã nhìn thấy nha hoàn phía sau cầm hai tráp nhỏ.

“Gì vậy? Cho ta xem thứ gì tốt vậy.”

“Không phải thứ quý giá gì, trong kinh đưa trâm cài đầu tới, sáng hôm nay ta vừa nhận, mỗi người một phần, xem có thích cái nào thì cầm đi.”

Thu Họa mở tráp ra, đặt trên bàn, sau đó lui xuống cùng những nhà hoàn khác, không quấy rầy hứng thú của các chủ tử.