Chương 6

“Tiệm sách kia là của nhà ai?” Hàn Mộ hỏi.

“Bẩm cô nương, là Hàn gia. Ta đã hỏi thăm rõ ràng, tiệm sách kia hiện tại là của tiểu tướng quân Hàn gia, thu không đủ chi, chưởng quầy chính miệng nói với ta, Hàn gia chuẩn bị bán đi.” Tồn Phong trả lời.

Hàn Mộ đang uống nước cũng nghẹn lại ở cổ, không ngờ tiệm sách này là của hắn. Hình như hắn cũng có một chút ấn tượng, mình quả thật có một hiện sách trên đường Đông Hoa ở thành đông, việc kinh doanh không tốt, Triệu Lỗi đã đề cập tới chuyện bán đi mấy lần.

“Ngươi thấy chúng ta có thể mua tiệm sách đó bao nhiêu tiền?” Hàn Mộ muốn hỏi giá trước, dù sao thân thể này cũng không phải của hắn, Nhiễm gia có rất nhiều tiền, nếu có thể nâng thêm được chút tiền, Triệu Lỗi chắc chắn sẽ bán đi. Đến lúc đó hắn có thể biến trở về Hàn Mộ hay không, số bạc này cũng đã trong tay quân Hàn gia.

Tồn Phong thầm tính toán trong đầu một lát, nói: “Tiệm sách như vậy nếu tính giá bình thường có thể bán được ba ngàn lượng, nếu chúng ta cố tình đè xuống thì có thể mua được khoảng hai nghìn bảy, hai nghìn tám trăm lượng.”

Hàn Mộ “!”

Đó chính là sản nghiệp của hắn, không nâng tiền lên thì chớ sao còn có thể hạ thấp được, không thể nào!

“Thảo luận lại đi, giá này......”

“Cô nương là cảm thấy đắt sao? Tồn Tồn Phong cũng cảm thấy như vậy, ta cảm thấy đợi một thời gian nữa, hai nghìn năm trăm lượng cũng có thể mua được, dù sao chuyện làm ăn của tiệm sách kia kém như vậy, giá hiện tại đúng là có hơi đắt.”

Hàn Mộ tức giận đến bật cười, hai nghìn năm trăm lượng, sao ngươi không dùng hai trăm năm mươi lượng mua đi!

Nếu tiệm sách bán ba ngàn lượng, hắn sẽ có tiền mua ngựa, hai nghìn năm trăm, đừng có nghĩ tới.

Tồn Phong lại nói tình hình làm ăn của cửa hàng gần nửa canh giờ mới rời đi, lúc rời đi trời đã gần tối.

---

“Cô nương, đến giờ ăn tối rồi.”

Hàn Mộ xem sổ sách đến mê mẩn, khó khăn lắm mới tìm ra manh mối lại nghe đã đến giờ ăn tối.

Nhìn ra bên ngoài, ở đây chỉ có một mình hắn, nhưng trên bàn lại có tới bốn món mặn, bốn món rau dưa, một bát chè lớn.

Hắn lại bị tài lực của Nhiễm gia làm cho giật mình, hắn vì nuôi quân đa số tiền bạc đều chuyển thẳng về quân doanh, cô nương này ăn một bữa tám món đồ ăn, một bát chè, xa xỉ, sang trọng.

Hàn Mộ lập tức cầm đũa lên, ăn vui vẻ.

Thu Họa và Xuân Vũ nhìn cô nương ăn hết miếng này đến miếng khác, mới một lát đã ăn hết một chén cơm, còn đòi thêm một chén nữa, gặm hơn một nửa giò heo, đến cả gà quay cũng ăn gần hết, một bữa cơm mà như gió bão lướt qua.

Hàn Mộ đặt đũa xuống, ợ lên một tiếng, thật nhiều thịt, ăn rất ngon, tay nghề đầu bếp nhà họ Nhiễm đúng là quá tốt.

Nghiêng mặt nhìn qua hai nha hoàn bên cạnh đang ngơ ngác trợn mắt há miệng nhìn mình, hắn mới phản ứng lại, không xong, thân thể này là nữ nhi Nhiễm gia, hắn biểu hiện quá mạnh rồi.

Lại hắng giọng, ra vẻ thanh nhã đoan trang đi rửa tay súc miệng.

Chờ đến khi Xuân Vũ tới hầu hạ đi tắm, Hàn Mộ mới nhớ tới hắn còn chưa biết thân thể này nhìn như thế nào.

Gương đồng được đánh bóng sáng loáng có thể nhìn thấy rõ ràng, nữ tử trong gương dung mạo diễm lệ, lông mày đen hơi cong, môi không son mà đỏ, khóe mắt hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ duyên dáng, quyến rũ.

Không hổ là mỹ nhân nổi danh Giang Nam.

Hàn Mộ nhìn nha hoàn lần lượt gỡ từng món trâm cài, nới lỏng búi tóc, cảm thấy búi tóc cuối cùng cũng được thả lòng, nữ tử đúng là không dễ.

Đêm đã khuya, Xuân Vũ thổi tắt nến, chỉ để lại một ngọn nên gần đầu giường, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng.

Hàn Mộ cảm nhận mấy lớp chăn gấm mềm mại trải dưới người, ôm bụng trằn trọc một hồi mới mang theo suy nghĩ phức tạp dần chìm vào giấc ngủ.

-

Hàn gia, trong phủ tướng quân.

Nhiễm Tòng Quân nhìn cải trắng hầm đậu hũ bày trong bát sứ trắng trước mặt, bên cạnh còn có một bát cải trắng ngâm giấm, không có chút khẩu vị.

Không phải nói quân doanh Hàn tướng quân được ăn thịt sao? Tại sao Hàn Mộ lại ăn chay, Nhiễm Tòng Vân không dám hỏi gần đây có hoạt động nhịn ăn hay không, chỉ đành cắn răng nuốt xuống bụng.

Một bữa ăn cực kỳ nhàm chán, thân thể Hàn Mộ lớn lượng ăn cũng nhiều, một hơi ăn năm sáu cái màn thầu, uống cháo cũng phải to bằng chật rửa mặt mới thấy no.

Nhiễm Tòng Quân nghĩ đến sổ sách buổi chiều nhìn thấy, trong đầu cẩn thận tính toán, dựa theo phương pháp nuôi quân ban đầu, còn có số tiền thu vào của Hàn Mộ, nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ một năm nữa nàng chỉ có thể uống canh loãng lấp đầy bụng.

So sánh phủ đệ của Hàn tiểu tướng quân với Vân Thư Viên của nàng, thật đúng là nghèo đến đáng thương.

Đình viện chỉ có mấy bụi cây thấp bé, đến cả một cây tùng La Hán cũng không có.

Chính giữa có một võ đài to lớn, cọc hoa mai và kệ binh khí đặt bên trên, toàn bộ sân viện đơn sơ như động tuyết, không có bất kỳ thứ gì trang trí. Ngay cả bát ăn cơm chiều cũng thiếu một góc.