Chương 4

Nhiễm Tòng Quân còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai nam nhân trước mắt đã bắt đầu ngươi một câu ta một câu làm ầm lên, hai bên đều mặt đỏ bừng bừng.

Nàng chỉ hiểu một việc nam nhan da đen cường tráng trước mặt là Thạch Duệ, hắn còn gọi nàng là tướng quân.

Thạch Duệ! Đây không phải phó tướng bên cạnh tiểu bá vương Hàn gia sao?

Hôm nay Sở Vân Chi mới vừa kể, Hàn Mộ cưỡi ngựa đạp gãy chân tiểu công tử Ngô gia, Thạch Duệ còn ở bên cạnh cười đùa.

Nhiễm Tòng Quân nhìn những đốt ngón tay rõ ràng, cùng lòng bàn tay đầy vết chai, đây rõ ràng là tay của nam nhân.

Thừa dịp hai người phía trước đang cãi nhau, Nhiễm Tòng Quân nhéo mình một cái - đau!

Không phải nàng lại xuyên qua đấy chứ, hơn nữa thân thể hiện tại còn là tiểu bá vương Hàn gia, Hàn Mộ?!

Bàn tay to lớn của Nhiễm Tòng Quân đập mạnh vào bàn! Chén trà trên bàn lắc lư vài cái, nắp rơi ra, vỡ thành nhiều mảnh.

“Ầm ĩ cái gì! Chuyện mua ngựa ta sẽ nghĩ lại, ồn muốn chết, ra ngoài hết cho ta.”

Giọng nói này cũng là của nam tử, âm điệu trầm thấp, mang theo vẻ uy hϊếp không thể bỏ qua.

Triệu Lỗi cùng Thạch Duệ nhìn nam nhân siết chặt nắm đấm giận giữ trước mặt, vội vàng lui ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu tranh luận, tiếng tranh cãi càng lúc càng xa.

Lúc này Nhiễm Tòng Quân mới có thời gian cẩn thận xem xét căn phòng này, hẳn là thư phòng.

Nàng đi về phía trước đóng chặt cửa lại.

Quay lại, phía trước là một tấm bình phong lớn - phong cảnh, hoa cỏ, chim muông bình thường, không phải tác phẩm của một danh gia nào đó, gỗ làm bình phong cũng là loại gỗ thông dụng nhất, không đáng tiền.

Vòng qua bình phong, trước mặt Nhiễm Tòng Quân xuất hiện một cái bàn lớn, trên bàn chỉ có một nghiên mực, một bồn nhỏ rửa bút, hai bên trái phải đặt công văn thư từ.

Bên trong thư phòng đặt hai giá sách rất lớn, bên trong chất đầy sách. Thư phòng sạch sẽ ngăn nắp, không có báu vật hay đồ trang trí nào có gì trị gì ngoại trừ sách và công văn.

Nhiễm Tòng Quân tiện tay rút một quyển sách —— binh pháp.

Chủ nhân của thân thể này là không hổ là danh tướng Giang Nam, liên tiếp rút ra mười mấy quyển binh thư, toàn bộ đều nghiên cứu cẩn thận, những chỗ trống còn dùng chu sa đánh dấu ngập tràn lời phê bình, góc sách vì lật xem thường xuyên mà hơi ngả vàng.

Trên kệ sách cơ bản đều là binh pháp, bản đồ địa lý.

Nhiễm Tòng Quân ở thư phòng cả buổi chiều, xem qua thư tín trong phòng, còn lật tới sổ sách trong quân doanh.

Dùng bốn chữ để hình dung quân đội Hàn gia chính là —— thu không đủ chi.

Nuôi binh lãng phí tiền bạc, Hàn Mộ quản lý cửa hàng không tốt, mấy cửa hàng của hắn đều thu không đủ chi, số tiền triều đình chu cấp cũng chỉ đủ mua vật tư thông thường.

Nhiễm Tòng Quân đã sớm nghe nói, quân Hàn gia ở Giang Nam đều là tướng lĩnh tinh nhuệ, ngay cả ngựa kỵ binh sử dụng cũng là ngựa tốt nhất của Tây Vực, áo giáp và vũ khí đều là hạng nhất. Tất cả đều là Hàn Mộ tự bỏ tiền nuôi quân, tự khiến bản thân mình thành nghèo khổ như bây giờ cũng không kỳ lạ.

Xem qua mấy bức thư lại trả lại vị trí ban đầu, Nhiễm Tòng Quân lấy ra một cuốn du ký, nhanh chóng đảo qua.

Nếu cứ xuyên qua như vậy, nàng không có ký ức của Hàn Mộ, nhất định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó bị xem như yêu quái, đốt một mồi lửa thiêu sống, thế là xong đời.

Nhưng bây giờ ngoại trừ biết người hầu ngoài cửa là An Thuận, cùng tên cha mẹ Hàn Mộ, thì cái gì cũng không biết, không biết dẫn quân ra trận như thế nào, đến cả đường đến quân doanh cũng không biết, cứ tiếp tục như vậy cách cái chết cũng không còn xa.

Nhiễm Tòng Quân nhìn vật trang trí duy nhất trên giá sách là một con dao găm.

Hai ngày này nàng muốn ở thư phòng xem cho kỹ, cứ giả bệnh không đến doanh trại trước, nếu thật sự không được nàng chỉ có thể chịu đựng tự “đâm” mình, để dưỡng thương một tháng.

-

Lý phủ, nữ học đường.

Nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân lại cúi đầu, Sở Vân Chi lo lắng chọc vào lưng Nhiễm Tòng Quân, muốn đánh thức nàng dậy.

Hàn Mộ cảm thấy hai mắt tối sầm, tiếp đó lại cảm thấy có người chọc vào lưng mình.

Ai dám to gan dám chọc vào lưng bản tướng!

Còn chưa kịp quay đầu đã lập tức phát hiện có mùi gì đó không đúng, mở mắt ra mới phát hiện cách bài trí hoàn toàn khác.

Không khí tràn ngập hương hoa, trên bàn gỗ lê thượng hạng có hơn chục loài hoa theo mùacùng một số loại cây cỏ thông thường, trước mặt là một bình hoa miệng nhỏ tráng men đỏ.

Khung cửa sổ khẽ mở ra, để lộ những hàng tre xanh và cánh đồng mẫu đơn rộng lớn đang nở rộ bên ngoài.

Nữ tử trung niên trước mắt dạo bước tới gần, cầm thước gõ lên bàn: “Quân cô nương, nếu còn tiếp tục lười biếng, ta lại chỉ có thể đánh năm cái vào tay rồi báo lên lão thái thái.”

Nói xong nhìn về phía Tĩnh Bình.

“Quân tỷ tỷ không thoải mái sao? Có muốn xin nghỉ hay không?”

Hàn Mộ nghe thấy giọng nói quen thuộc của nữ tử sau lưng, quay đầu lại, không ngờ lại là biểu muội hắn.

Chuyện này là thế nào!

Chỉ có thể mở miệng qua loa lấy lệ trước.