Chương 3

Bên ngoài học đường đột nhiên trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Bốn người tập trung lại một chỗ nghe Tĩnh Di kể chuyện Hàn Mộ cưỡi ngựa làm người khác bị thương, sôi nổi vô cùng.

Hôm nay Hàn Mộ cưỡi ngựa đả thương người, hôm trước Hàn Mộ đốt mấy tòa nhà của Quách gia, biến Hàn Mộ thành ác quỷ có bộ mặt hung dữ.

Lý Tĩnh Di đột nhiên cảm thấy khí lạnh bao quanh người, vừa ngẩng đầu đã lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Miêu nương tử đứng sau bốn người, nghe các nàng nói về Hàn Mộ. Mặt mày không giận mà uy, toàn thân trên dưới nhã nhặn trầm tĩnh lại không mất uy nghiêm.

“Miêu nương tử, từ ann.” Bốn người vội vàng đứng dậy hành lễ.

“Các cô nương ngồi đi, đừng thảo luận chuyện linh tinh, lão thân chỉ muốn nói như vậy thôi.”

“Hôm nay thi cắm hoa, hoa lần này đã giao tới tay các cô nương, thời gian một canh giờ, chủ để không giới hạn, các cô nương có thể tự mình quyết định.” Miêu nương tử liếc mắt khẽ nhìn qua bốn người.

Tỳ nữ phía sau đặt mười mấy đóa hoa theo mùa và một chiếc bình trước mặt mỗi người, từng bình đều có màu sắc hình dạng khác nhau.

Nhiễm Tòng Quân có muốn chép bài cũng không còn cách nào, cầm lấy một bông cúc trắng trước mặt, nhìn một lúc lâu mới cầm kéo cắt bớt cành.

Sau khi nhét hoa vào trong bình, nhìn hồi lâu vẫn không biết nên chọn cái nào tiếp theo, Nhiễm Tòng Quân chống cằm nghịch hoa, mí mắt không tự chủ được dán chặt vào nhau.

Tĩnh Di là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người hiếu động nhất ở nữ học, Miêu nương tử vừa nói tự mình cắm hoa, đã thừa dịp Miêu nương tử không chú ý viết mấy chữ lớn, xé nát rồi vò thành một cục, chọc vào lưng tỷ tỷ Tĩnh Bình trước mặt, lặng lẽ đưa qua.

Tĩnh Bình nhìn Miêu nương tử đang đứng sau xem Sở Vân Chi cắm hoa, đưa tay ra sau lưng nhặt quả cầu giấy lên, lén lút mở ra, bên trên có dòng chữ rõ ràng: Mau nhìn Quân tỷ tỷ đi, gục đầu xuống rồi.

Tĩnh Bình hơi nghiêng đầu nhìn qua, Nhiễm Tòng Quân một tay cầm một bông hoa, mắt nhắm chặt, đầu không chịu được nghiêng sang một bên.

Sở Vân Chi thấy hành động của hai người, nhìn về phía trước, đầu Nhiễm Tòng Quân sắp đập vào bàn, không khỏi cười khúc khích.

“Khụ khụ.” Miêu nương tử nhìn hành động nhỏ của mấy người bọn họ, cầm thước trong tay, đám người Sở Vân Chi lập tức điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lại cắm hoa. Chỉ có một mình Nhiễm Tòng Quân vẫn còn đang ngủ gật.

Tiếng thước đập xuống mặt bàn như sấm sét lập tức đánh thức Nhiễm Tòng Quân.

Mở to mắt thấy Miêu nương tử cầm thước đứng bên cạnh, khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng đưa tay ra nhận hình phạt.

Không biết tại sao hôm nay nàng vẫn luôn cảm thấy uể oải, giống như ngủ không đủ giấc.

Nhiễm Tòng Quân vẫn đáng thương mở bàn tay ra.

Ba thước hạ xuống, lòng bàn tay lập tức đỏ bừng.

Miêu nương tử thong thả quay người lại: “Nếu thân thể không khỏe, có thể nói rõ cho ta biết để về nhà nghỉ ngơi, nhưng nếu không giải thích thì phải tập trung vào.”

“Vâng, học trò biết sai, học trò không không dám tái phạm.”

Lòng bàn tay vẫn còn bỏng rát, nhưng mí mắt lại không chịu được dính chặt vào nhau.

Không thể ngủ, Nhiễm Tòng Quân, thước của Miêu nương tử vẫn còn đang chờ ngươi, không thể ngủ!

Nhiễm Tòng Quân cắn răng nhéo một cái vào đùi, gồng mình lấy lại tinh thần, mở mắt ra.

Mở mắt ra, đây là nơi nào?

Trước mặt Nhiễm Tòng Quân là một nam nhân cao lớn mặc áo giáp, đang hùng hồn nói gì đó.

Đây là nơi nào? Đây không phải học đường Lý phủ!

Nhiễm Tòng Quân phát hiện trong tay mình còn cầm một quyển công văn, không chờ nàng khôi phục lại tinh thần nhìn rõ trong sách viết gì, nam nhân trước mặt lại bắt đầu nói tiếp.

“Thổ phỉ ở núi Bình Sơn đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Tổn thất các loại tổng cộng là một ngàn lượng, lương thảo quân tư trong tháng tiêu tốn cũng đã tính toán rõ ràng, tướng quân, chúng ta vẫn còn thiếu….”

Nam nhân mặt trắng còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên mở ra, một nam tử vóc người cao lớn, nước da ngăm đen mang theo khẩu âm phương Bắc lao vào.

“Tướng quân, đã điều tra rõ ràng, đám người buôn ngựa ở Tây Vực mười ngày nữa sẽ tới, lần này đều là ngựa tốt hiếm có, tướng quân, xem chúng ta cần bao nhiêu.”

Nói xong còn xấu hổ gãi đầu, giọng nói ầm ầm vang dội.

“Thạch Duệ! Ngươi thấy chúng ta có thể mua được ngựa tốt sao! Triều đình cấp bạc chỉ đủ no ấm cơ bản, chúng ta lấy tiền đâu để mua ngựa tốt, vừa muốn ăn thịt, muốn mặc ấm còn muốn cưỡi ngựa tốt, bán ngươi đi cũng không đủ mưa một con!” Nam tử mặt trắng nghe xong liền mở miệng bác bỏ.

“Triệu Lỗi, mua ngựa là yêu cầu trước đây của tướng quân, lần này ngựa tốt Tây Vực hiếm có khó tìm, nếu bỏ lỡ không biết phải chờ đến bao lâu, tướng quân còn chưa nói có mua hay hay không, ngươi lại ở đây nói bừa cái gì! Chủ tướng ở đây rốt cuộc là tướng quân hay là ngươi.”

Giọng nói ầm ầm như muốn khiến bụi đất trên xà nhà rơi xuống hết: “Cái này không cho mua, cái kia không cho mua, rượu không được uống, đến ngựa cũng không được mua.”

Triệu Lỗi nhìn bộ dạng của Thạch Duệ, vô cùng tức giận, hắn không biết lấy một chữ chỉ có tứ chi phát triển, đâu có biết nuôi quân tốn đến mức nào.

Mọi người đều biết quân đội Hàn gia, người ngựa binh khí đều ưu tú nhất, từ lò luyện tốt nhất, nước thép chất lượng cao nhất mới có thể luyện ra binh khi sắc bén nhất, tất cả đều được đổi từ bạc trắng mà ra.

Chuyện mua ngựa nói thì dễ nhưng lấy bạc đâu ra để mua.