Chương 2

Hôm nay Miêu nương tử giảng bài, Nhiễm Tòng Quân đặc biệt tới sớm, còn nửa canh giờ mới chính thức giảng bài, không thể dở trò trước, chỉ có thể nằm sấp xuống ngủ.

Vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn chuẩn bị nằm xuống chợp mắt, lại nghe thấy tiếng nói trong trẻo như chuông vàng từ bên ngoài chính điện, càng ngày càng gần

“Quân tỷ tỷ!” Người còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng Sở Vân Chi.

“Mau mau mau, nhân lúc Miêu nương tử còn chưa tới, tỷ mau kể cho muội nghe chuyện lần trước chưa nói xong đi.” Sở Vân Chi chạy nhanh vào đại sảnh, nắm cánh tay Nhiễm Tòng Quân lắc lắc, giọng nói nũng nịu…

Kể chuyện là một thói quen xấu của Nhiễm Tòng Quân do Miêu nương tử nói.

Đời trước Nhiễm Tòng Quân là một tác giả trên mạng, tới Cảnh triều không có mạng, cũng không có cái gọi là hệ thống, suốt ngày ngoại trừ tới học đường học tập thì chính là ngẩn người.

Sau đó lại vì quá nhàm chán nên tạo ra mạt chược, nữ học bốn người, vừa đúng một bàn mạt chược.

Lúc Nhiễm Tòng Quân chơi mạt chược miệng cũng không được nhàn rỗi, bắt đầu kể một chút truyện Phong Thần Bảng, Tây Du Ký, Bảo Liên Đăng…

Ba người Sở Vân Chi nghe thành nghiện, mỗi buổi sáng trước giờ học đều sẽ tới sớm để nghe Nhiễm Tòng Quân kể chuyện.

Ba người Sở Vân Chi ngồi thành một hàng ngay ngắn, trên tay còn cầm trà nước, điểm tâm.

Nhiễm Tòng Quân đứng phía trước, cầm kinh đường mộc* đã chuẩn bị từ trước.

(Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm. Thường nhìn thấy khi quan huyện khi thẩm án)

Phanh ——

Kinh đường mộc vang lên.

“Lần trước trong sách đã nói đến, Nhị Lang Thần đưa Trầm Hương đến bí cảnh, yêu cầu Trầm Hương phải nhớ hết tất cả sách ở đây mới có thể ra ngoài, một mình Trầm Hương ở ở trong mật cảnh vất vả độc sách, cho đến khi biến thành một ông lão tóc trắng xóa mới đọc hết sách….”

Một tay Nhiễm Tòng Quân vuốt bộ râu không hề tồn tại, hạ thấp giọng, tiếp tục dùng giọng điệu khàn khàn, cảm xúc của người kể chuyện hiện đại kể lại Bảo Liên Đăng.

Một người nói, ba người nghe.

Người nói miệng lưỡi lưu loát, người nghe say sưa, thích thú.

Kể đến đoạn xuất sắc ba người bên dưới còn trầm trồ vỗ tay khen ngợi.

Nói hết một nén nhang, Nhiễm Tòng Quân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô mới dừng lại. Ba người còn chưa nói xong, cảm thấy nghe chưa đủ.

Sở Vân Chi nhìn hai tỷ muội còn đang đắm chìm trong câu chuyện trước mặt, quyết định tung ra một tin tức lớn dọa bọn họ.

Nàng ấy hắng giọng, đứng đoan trang, chậm rãi nói ra một tin chấn động: “Nữ học chúng ta sắp có người mới.”

Ba người Nhiễm Tòng Quân trợn mắt há miệng, đồng thời nhìn chằm chằm vào mặt nàng ấy, vẻ mặt như chắc chắn ngươi đang lừa bọn ta.

Sở Vân Chi bĩu môi: “Đừng không tin ta, chuyện nhà ở khắp Giang Nam này ta đều biết, hơn nữa lần này người tới còn là biểu tỷ của ta, sao ta có thể lừa các ngươi.”

Biểu tỷ của Sở Vân Chi, vậy chẳng phải là Hàn Yên Hi sao?

Ca ca Hàn Yên Hi chính là tiểu bá vương nổi tiếng khắp vùng Giang Nam, gϊếŧ người không chớp mắt, bình thường Hàn Yên Hi sống cùng cha mẹ ở nơi khác, không biết tại sao lại đến nữ học Lý gia.

Không thể nào.

Tuyệt đối không có khả năng.

Sở Vân Chi nhìn ba khuôn mặt không thể tin được đối diện, giải thích: “Hôm đó ta tới nhà cữu cữu chơi, Yên Hi cũng nghe được chuyện nữ tướng quân, đòi đến nữ học của chúng ta, đúng lúc phủ đệ của biểu ca cũng ở Lăng Châu, Yên Hi cũng tự nhiên đạt được ý nguyện, có lẽ hôm sau có thể chính thức nhập học.”

Tiếp đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng có một vấn đề, nếu biểu tỷ ta tới đây, chúng ta sẽ có thêm một người, không thể chơi mạt chược.”

Tĩnh Bình và Tĩnh Di nghe Sở Vân Chi nói đến đây đều nghiêm túc gật đầu.

Đây đúng là vấn đề, trước đây nữ học chỉ có bốn người các nàng thỉnh thoảng sẽ chơi mấy ván ở Đào Phương Đình ở gần đây, rũ bỏ mệt mỏi sau giờ học. Bây giờ có thêm một người, không thể chơi mạt chược, vốn dĩ đến nữ học đã đủ đau đớn, bây giờ cả mạt chược cũng không thể chơi, thật đúng là quá khổ.

Nhiễm Tòng Quân tựa cằm lên bàn, ánh mắt đờ đẫn.

Bối rối quá, buồn ngủ quá, đầu đau quá, muốn ngủ.

“Biểu tỷ kia của muội có phải muội muội của Hàn Mộ hay không?” Lý Tĩnh Di nhìn Sở Vân Chi đột nhiên đặt câu hỏi.

Sở Vân Chi không hiểu sao lại có liên quan đến Hàn Mộ, nhưng vẫn ngoan ngoan nói đúng là muội muội của hắn.

Lý Tĩnh Di hắng giọng, thần bí hạ giọng, tạo thành vòng tròn vây quanh bốn người: “Hôm qua, Hàn Mộ cưỡi ngựa trên đường lớn giẫm nát chân tiểu công tử Ngô gia.”

Nhiễm Tòng Quân nghe được chuyện thú vị mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Thật sự, mọi người phải tin ta. Hôm qua ta để Xuân Đào đi mua mứt hoa quả ở Ngũ Phương quán, chính mắt Xuân Đào nhìn thấy. Nghe nói tiểu công tử cãi nhau với một người bán hàng trên phố, không nhìn thấy Hàn tướng quân, Hàn tướng quân trực tiếp phóng ngựa qua, ngựa trực tiếp giẫm lên đùi Ngô công tử, gãy ngay tại chỗ. Phó tướng quân Thạch Duệ bên cạnh Hàn tướng quân còn cười nữa.”

Nhiễm Tòng Quân từng nghe người khác nhắc tới tiểu công tử Ngô gia, Ngô đại nhân có con muộn, cưng chiều không khác gì bảo bối, Hàn Mộ lại dám giẫm nát chân người ta?