Khi Lý gia đến đã có không ít người tới từ sớm, trên đồng cỏ tập trung đông người, đi một hồi cũng đã mệt mỏi, gặp được mấy người quen, ba tỷ muội cũng vào đình thủy tạ nghỉ ngơi.
Tiệc thưởng hoa ở Lăng Châu kéo dài cả ngày, nói là tiệc ngắm hoa, chẳng qua cũng chỉ là một bữa tiệc nam nữ đến tuổi chơi với nhau cả ngày xem có hợp mắt hay không.
Tiệc không phải tiệc nghiêm túc, thức ăn cũng không phải thức ăn, hơn phân nửa đều là trà bánh, hay chút hoa quả lấp đầy bụng.
Nghe nói tiệc ngắm hoa hôm nay do Tế Xương bá phu nhân làm chủ, nhưng người chủ trì thật sự là con dâu mới gả vào nhà bọn họ, từ Mạc Bắc gả tới, Nhiễm Tòng Quân còn chưa từng gặp.
Nhìn trà quả đủ màu sắc trước mắt, Nhiễm Tòng Quân không thích loại tiệc ngắm hoa này, chơi không vui, ăn cũng không được ăn ngon.
Tới gần trưa, nàng mới ăn mấy miếng bánh ngọt nên cũng không đói bụng, lười biếng ngáp một cái, chờ ca kịch xướng tiếp đoạn nhạc tiếp theo.
Tấm rèm được vén lên, Nhiễm Tòng Quân và Lý Tĩnh Bình đồng thời nhìn về phía người đi vào, Lý Tĩnh Di bĩu môi, bước chân nặng nề đi vào: “Qúa chán, vẫn như bình thường, bên hồ làm thơ vẽ tranh, toàn những thứ chúng ta không am hiểu, mã cầu trong sân cũng không chơi được, vậy ngồi nghe diễn đi.”
Ba người lấy lá bài đã mang theo từ trước ra, chuẩn bị lát nữa sẽ đấu địa chủ, một tiếng chuông giòn giã qua xuyên qua mặt nước, băng qua đồng cỏ, theo sau là tiếng ngọc bội leng keng của thị nữ qua lại, mùi thịt nướng từ đồng cỏ truyền đến, người hầu cầm hộp thức ăn xuất hiện trong đình thủy tạ, rũ mắt cong eo, đặt đồ ăn lên bàn.
Hộp đồ ăn mở ra, mùi thơm lan tỏa khắp đình, đợi thị nữ rời đi, ba người Nhiễm Tòng Quân mới nhìn nhau.
Mười tám năm cuộc đời lần đầu tiên nhìn thấy một bữa ăn thật sự ở loại tiệc kết giao như vậy.
Đồ ăn trên bàn vô cùng tinh xảo, cua ngâm rượu, dấm cá, tôm xào Long Tĩnh còn có vài món đồ ăn Giang Nam, Nhiễm Tòng Quân rất ít khi nhìn thấy.
“Vị phu nhân này đúng là thấu hiểu lòng người, nếu trong yến hội nào cũng có đồ ăn như vậy, cũng không đến mức lần nào muội tham gia cũng chỉ hận không thể lập tức về nhà.” Lý Tĩnh Di vừa ăn vừa nói.
Nhiễm Tòng Quân gắp một miếng sườn dê nướng nàng đã nhìn chằm chằm từ lâu, ở Giang Nam không có mấy người ăn sườn dê nướng, mỗi lần thèm ăn nàng đều đặn đầu bếp làm một ít, nhưng dù làm thế nào cũng thiếu một chút hương vị.
Sườn dê nướng xém bên ngoài, rải bột thì là và ớt cay, mang theo mùi thơm đặc biệt của than lửa, lúc đầu Nhiễm Tòng Quân còn khiêm tốn dùng đũa, nhưng trong đình thủy tạ chỉ có ba người các nàng, lại có rèm che, nàng quyết định bỏ đũa xuống, trực tiếp cầm lấy, quanh miệng còn dính một chút gia vị.
Đình hóng gió cách đó không xa vang lên tiếng kinh hô, nữ tử trong đình không hẹn mà cùng nhìn về cây cầu trên hồ, Nhiễm Tòng Quân cùng tỷ muội Lý gia mỗi người cầm một miếng sườn dê lớn quay đầu xem náo nhiệt.
Một nam tử ôn nhuận tuấn lãng đứng trên cầu nhỏ, khoảng hai mươi tuổi, mặc trường bào xanh, đi thẳng về hướng đình thủy tạ của các nàng.
Phía sau vang lên tiếng nghị luận: “Đó là công tử nhà ai? Rất tuấn tú.”
“Đại công tử Kỷ gia, ngươi không cần nghĩ nữa, người ta đã định hôn sự với đại nữ nhi Lý gia rồi, rất nhanh sẽ thành hôn.”
Nhiễm Tòng Quân và Di tỷ nhi lập tức nhìn Lý Tĩnh Bình trêu chọc, Bình tỷ nhi thấy ánh mắt mấy người đều nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lấy khăn lau khô khóe miệng, chọn mấy miếng dễ ăn, nhưng trong lòng đã sớm bay đến trên cầu.
Tấm rèm được vén lên, nam tử trên cầu đi về phía các nàng, Lý Tĩnh Bình vùi đầu vào bát cơm, lỗ tai đỏ như máu.
Nhiễm Tòng Quân và Lý Tĩnh Di đứng dậy hành lễ “Kỷ Thừa ca ca tới.”
Kỷ Thừa cười với các nàng, ngồi xổm bên cạnh Lý Tĩnh Bình nói mấy câu, hai người liền dắt tay nhau rời đi.
Nhiễm Tòng Quân và Lý Tĩnh Di nhìn nhau, bây giờ trong đình chỉ còn hai người các nàng, cũng chỉ có thể dồn tình cảm vào đồ ăn.
Sườn dê hôm nay thực sự rất ngon, Nhiễm Tòng Quân gặm một miếng xong, lại cầm thêm một miếng khác, dù sao xung quanh cũng có rèm che, không thể nhìn rõ bên trong đang làm gì.
Nhiễm Tòng Quân ăn một hồi nhìn như con mèo hoa, đột nhiên cảm thấy phía sau có người vén rèm lên, đi vào, nàng vừa quay người lại đã nhìn thấy Hàn Mộ mặc y phục đỏ đi tới.
Quần áo vẫn giống lần trước ở đạo quan trên núi Thanh Lăng, chỉ là lần này không thắt bím tóc, mà buộc đuôi ngựa gọn gàng, đội phát quan hồng ngọc, rực rỡ lấp lánh, xứng với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Tựa như hiệp khách tiêu sái, tự do, ngẩng đầu nhìn lên lầu cao dưới hàng liễu rủ.
Hàn Mộ vén rèm lên, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân ăn thành mèo hoa, quanh miệng đều là gia vị, hắn muốn nghẹn cười, nhưng nhìn nữ tử trước mặt lại nghĩ đến cô nương kiêu ngạo, tiêu tiền như nước trước đây, nhịn đến khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn được, ôm bụng cười to.
Nhiễm Tòng Quân quay đầu nhìn về phía Lý Tĩnh Di, trong mắt đều tỏ vẻ “ta không biết người này, có phải hắn bị ngốc rồi không”, lại nhìn thấy bản thân mình trong mắt Lý Tĩnh Di, lập tức phun hết nước trà trong miệng ra.