Chương 28

Trên đường đi, gặp rất nhiều lão nhân vẩy nước quét nhà, thân thể họ nhiều ít đều tàn tật, có người có vết sẹo lớn dữ tợn che kín nửa khuôn mặt, còn có người bị bỏng nửa mặt bên phải không thể nhận dạng.

Triệu Lỗi thấy ánh mắt khó hiểu cùng thương xót của nàng: “Những người này hầu hết đều là lão nhân trong quân, cống hiến cho quân doanh cả đời, mỗi tháng tướng quân sẽ cấp tiền cho bọn họ dưỡng già, nhưng bọn họ đều không nghe lời, nhất định phải tới doanh làm chút việc gì đó, tướng quân không lay chuyển được chỉ có thể đồng ý.”

Có lẽ do còn đang suy nghĩ, nàng hoàn toàn không nghe ra hàm ý của Triệu Lỗi.

Trong phủ Lý gia và phủ của Nhiễm Tòng Quân cũng có những người như vậy bây giờ so sánh ra, lão binh của Hàn Mộ người cụt đầu ngón tay, người tàn tật, còn ở nhà nàng chỉ biết dựa vào cái danh từng hầu hạ chủ tử mà la hét không ngừng, ngày nào cũng chỉ biết uống rượu đánh bạc.

Nhiễm Tòng Quân nhìn những người lính già này, trong lòng như bị bóp chặt, cổ họng đau rát.

---

Cơn gió nhẹ xuyên qua ngõ nhỏ vòng quanh đình đài phú quý, mang theo một chiếc lá rơi lặng lẽ rơi xuống hồ nước, không gây ra chút gợn sóng.

Lần này thời gian trao đổi rất dài, phải khoảng sáu ngày sau Nhiễm Tòng Quân mới tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại ở Vân Thư Viên, ánh mắt có chút mất mát nhìn căn phòng bày biện sang trọng quý giá.

Nàng quen sống xa xỉ lãng phí mười tám năm, ở hiện đại cũng được nuông chiều từ bé, đây là lần đầu tiên nàng chính mắt nhìn thấy một người khác vì mình mà chịu đau khổ.

Lúc Thu Hoa Xuân Vũ trang điểm cho nàng, Lộng Mặc bên cạnh lão thái thái lại tới đây, truyền lời tạm dừng không cần đến học đường mấy ngày, lão thái thái có thứ thứ tốt muốn chia cho bọn họ.

Khi Nhiễm Tòng Quân đến Thọ An Đường, đại sảnh ồn ào, chưởng quầy Cẩm Tú phường còn có mấy người nàng chưa từng gặp đứng một bên, trên bàn đặt đầy hộp trang sức, lăng la tơ lụa phủ đầy trên ghế, mấy người hầu bưng khay đựng mấy xấp vải, Lý Tĩnh Bình và Lý Tĩnh Di đang lựa chọn.

Đào phu nhân thấy Nhiễm Tòng Quân xuyên qua rèm châu đi vào, nhanh chóng đứng dậy kéo nàng ngồi bên cạnh, cầm cuộn vải màu tím nhạt đặt lên người nàng.

“Biểu tỷ, mẫu thân đúng là bất công, tấm vải này còn không cho muội xem thử.” Lý Tĩnh Di bĩu môi.

Nhiễm Tòng Quân nhìn cảnh tượng ở đây, còn chưa hiểu mọi người đang làm gì? Chẳng lẽ trong nhà chuẩn bị đón khách quý sao?

Lý Tĩnh Bình kéo nàng đi, cầm lấy hai thất vải màu hồng nhạt chất liệu khác nhau, đặt cùng một chỗ: “Muội thấy cái nào hợp với ta?”

Nhiễm Tòng Quân cầm thất vải đậm màu lên, lại lấy tấm lụa xám bên cạnh, phủ màu xanh biển lên đặt trước mặt nàng ấy.

“Nhà chúng ta có ai tới vậy? Chuẩn bị thật lớn.”

Lời vừa dứt, trong phòng lập tức im lặng, lại đột nhiên có tiếng cười to, tiếng cười làm hai con vẹt ngoài giật mình.

“Phu nhân Tế Xương bá chủ trì tiệc ngắm hoa, hôm qua Hàn Mộ cũng nhận được thϊếp, Quân ca nhi cũng đã nhận lời, cái này còn không phải chuẩn bị cho cháu sao, cũng để Di tỷ nhi nhìn xem có coi trọng lang quân nhà ai hay không.”

Đề tài chuyển từ Nhiễm Tòng Quân và Lý Tĩnh Bình sang Lý Tĩnh Di, mặt nàng ấy lập tức đỏ bừng.

Chọn quần áo tốn nhiều thời gian, Nhiễm Tòng Quân sợ nóng, tiệc ngắm hoa còn hơn mười ngày nữa mới diễn ra nên chất liệu phải nhẹ, thoáng mát, mới lạ.

Cuối cùng ba tỷ muội, mỗi người cầm một bộ diêu từ kho của lão thái thái rời đi.

Sau thời gian này, Nhiễm Tòng Quân đúng giờ luyện kiếm, mỗi tối đều tập đứng tấn, Hàn Mộ cũng lén tới mấy lần dạy kiếm pháp mới cho nàng, thời gian còn lại đều nhốt mình trong thư phòng, không cho bất kỳ ai tiến vào.

Đảo mắt một cái đã đến tiệc ngăm hoa của Tế Xương bá phủ, bá phủ mời tất cả danh gia vọng tộc ở Lăng Châu đến, mấy huyện thuộc Lăng Châu cũng có mời mấy người.

Sáng sớm hôm đó, Nhiễm Tòng Quân đã đến Lý phủ, ngồi xe ngựa Lý phủ đi dự tiệc.

Ba tỷ muội ngồi trên xe ngựa, bên cạnh là nha hoàn, ma ma, còn có hai đội sai vặt đi hai bên ngăn cách đám người tới xem náo nhiệt.

Xe ngựa chiếm gần hết con đường, đi đi dừng dừng, tới gần buổi trưa mới đến được Thanh tước đài dưới chân núi Thanh Lăng.

Thanh Tước đài nằm ở góc núi Thanh Lăng, có suối trong từ trên núi đổ xuống tạo thành hồ nước, nước trong có thể thấy đáy, còn có lời đồn gần hồ nước có khổng tước xuất hiện, dần dần theo thời gian mọi người cũng quen gọi đây là hồ Thanh Tước.

Núi non rợp bóng cây, lại có suối trong sát gần, đỉnh núi cao lớn hùng vĩ, là một nơi tốt để tránh nắng.

Ở Thanh Tước đài có mười mấy đình thủy tạ, ở sát cạnh hồ nước, một cái thông với hồ, một cái bên cạnh bờ, bốn phía treo rèm lụa, xung quanh đều có hành lang, vượt qua mặt nước.

Người đến người đi quá nhiều, mười mấy đình hóng gió ban đầu cũng không đủ chia, Tế Xương bá phu nhân sai người làm thêm mấy đình đơn giản ở gần đó, hồ Thanh Tước dưới chân núi được chia thành mấy hồ nhỏ, không sâu cũng không lớn, đối diện dựng một sân khấu, tiếng đàn sáo, ca hát uyển chuyển du dương truyền qua mặt nước, tay áo như hoa bay, gót sen nhẹ nhàng, môi đỏ hé mở, mi mắt chất chứa tình ý.

Trong đình có đặt bàn tre, ấm trà, trên bàn bên phải còn có rượu trái cây ướp lạnh, cách đó không xa còn có mấy vò, nha hoàn đứng đó rót rượu.

Phía xa là đồng cỏ rộng lớn, đá cầu, mã cầu, ném thẻ vào bình rượu, bắn tên đầy đủ mọi thứ.