Chương 30

Nàng vội vàng sờ mặt —— dính dính, trên tay cũng có màu nâu dơ bẩn.

Mặt nàng đỏ bừng, cầm khăn tay nhúng vào nước, vắt khô, lau mặt thật mạnh rồi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn càng đỏ thêm.

Nhiễm Tòng Quân tức giận ném khăn vào chậu nước, mất hết mặt mũi trước mặt Hàn Mộ như vậy, nàng rất tức giận.

Quay người lại, trong đình chỉ còn một mình Hàn Mộ, thậm chí còn tự nhiên dùng đũa của nàng gắp đồ ăn.

Nhiễm Tòng Quân xông lên, giật lại đôi đũa: “Di tỷ nhi đâu? Tại sao chỉ còn lại mình ngươi? Ai cho ngươi lấy đũa của ta?”

Hàn Mộ cười lắc đầu, miệng đầy bất đắc dĩ: “Vấn đề của ngươi thật nhiều, vấn đề thứ nhất, trong lúc người tập trung rửa mặt, Lý tiểu cô nương đã tìm biểu muội của ta chơi rồi, vấn đề thứ hai, ở đây chỉ có ba đôi đũa ta không dùng của ngươi, vậy còn dùng của ai? Dù sao toàn bộ Lăng Châu này đều biết ta có ý với ngươi, còn muốn tới nhà ngươi ở rể đó.”

“Ngươi!”

Nàng vừa rửa mặt, còn chưa kịp lấy khăn lau khô, từng giọt nước trong suốt theo khuôn mặt chảy xuống, tóc mái cũng dính nước ướt nhẹp dán vào mặt, kết hợp cùng khuôn mặt tức giận của Nhiễm Tòng Quân, cho dù lúc Hàn Mộ trao đổi đã nhìn quen khuôn mặt của nàng, nhưng vẫn cảm thấy kinh diễm động lòng người.

“Ta thấy cả buổi sáng ngươi đều ngồi một chỗ trong đình hóng gió, không buồn sao? Xem xướng khúc cả buổi sáng rồi hay đi đánh mã cầu đi? Hay bắn tên? Ném thẻ vào bình rượu? Dù sao cũng đừng ngồi buồn một chỗ.” Hàn mộ vừa nói vừa thưởng thức chén trà trong tay.

Hôm nay chén trà Tế Xương bá phủ bày ra đều là đồ gốm tử sa, từ trước đến nay Nhiễm Tòng Quân đều thích sứ trắng, tất cả vật dụng trong nhà, chủ yêu đều là sứ trắng, tiếp đó là ngọc bích xanh, cuối cùng chính là lưu ly.

Tới tham gia tiệc ngắm hoa nhà chán còn cố ý mang theo chén trà của mình, thật đủ tốn công.

Hàn Mộ cởi túi nước bên hông xuống, khẽ lắc lắc trước mặt Nhiễm Tòng Quân: “Lần trước ngươi mới ta uống trà dương mai, hôm nay đổi lại ta mời ngươi uống rượu dương mai.”

Túi nước nghiêng một bên, chất lỏng màu đỏ theo đó chảy ra, mùi hương thơm ngọt phủ kín trong đình.

Nhiễm Tòng Quân khẽ nhấp một ngụm, Hàn Mộ nhìn động tác của nàng, rượu đỏ dính trên cánh môi, không phân rõ là son đỏ, rượu đỏ, hay là môi nàng đỏ.

Rượu dương mai chua ngọt mát lạnh, Nhiễm Tòng Quân cẩn thận nếm thử, hai mắt lấp lánh, nhìn về phía Hàn Mộ: “Còn có mùi hoa hồng sao?”

Rượu trái cây ủ thủ công sau khi lọc qua vải còn có chút lông tơ, thỉnh thoảng nổi lên trong chén sứ trắng.

"Đúng vậy, loại rượu này mùi vị rất ngon có phải không, hiện tại là rượu dương mai, sau này còn có rượu hoa quế, rượu mơ xanh, nếu ngươi thích, sau này ta dẫn ngươi đi uống." "

Nhiễm Tòng Quân nhấp từng ngụm nhỏ, một chén rượu rất nhanh đã vào bụng.

Nàng gọi Thu Họa tới, để Thu Họa lấy chút nước suối, bỏ thêm mấy khối băng vào rượu dương mai.

Từng viên đá lạnh cắt thành hình vuông trôi nổi trong chén rượu, dần hòa với rượu đỏ, Nhiễm Tòng Quân nhìn chén rượu, thẳng thắn nói: “Đây là rượu ngươi tự ủ sao?”

Hàn Mộ phủ nhận: “Ở thành đông có quán nhỏ, ta mua ở đó.”

Nhiễm Tòng Quân cười: “Ma rượu.”

Hàn Mộ trợn mắt há mồm chỉ vào chính mình, không thể tin được hỏi lại: “Ta?Ma rượu?”

Nhiễm Tòng Quân thản nhiên đáp lại: “Nhà ngươi cách thành đông rất xa, có thể vì một bầu rượu mà chạy tới nơi xa như vậy, không phải ma rượu thì còn là gì?”

Lại hỏi tiếp: “Rượu này ngươi mua bao nhiêu tiền? Không phải tiền của ngươi ngoại trừ nuôi quân còn đi mua rượu đó chứ?”

Hàn Mộ vuốt sống mũi, chờ một lát mới nói: “Mười văn một bầu, không so được với rượu ngon trăm lượng trong phủ của ngươi.”

Nhiễm Tòng Quân nghe giá, lại nhìn chén rượu, mười văn tiền, loại rượu như vậy nếu bán ở Xuân Ngọc Lâu có thể ra giá mười lượng bạc, nhưng ngoại thành chỉ có mười văn tiền.

Rượu trái cây chua ngọt đúng là dễ gây nghiện, quay đi quay lại một hồi nửa bầu rượu đã vào bụng nàng, khuôn mặt Nhiễm Tòng Quân cũng dần đỏ lên, nàng đẩy chén ra xa: “Không thể uống nữa, đổi trà đi. Đúng rồi, ngươi mới vừa nói, ngoại trừ rượu dương mai còn có rượu khác, đến lúc đó nhất định phải đưa ta đi uống thử…mười văn tiền, ngươi vẫn có thể mới ta được.”

Hàn Mộ ngồi sát cạnh nàng, gần đến mức còn thể ngửi được mùi rượu thơm ngọt trong hơi thở, nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ mơ hồ của nàng, hầu kết hắn khẽ lăn qua lại một chút, thật lâu sau mới nói: “Được, ta mời ngươi.”

Nhiễm Tòng Quân thích uống rượu, nhưng không uống rượu mạnh, chủ yếu là rượu trái cây nhẹ nhàng, trong hầm rượu nhà nàng cũng có vào vò, rượu hôm nay hợp khẩu vị của nàng, uống rượu xong ăn uống cũng ngon hơn, đồ ăn còn lại trên bàn nàng cũng không chê, cầm đũa gắp ăn.

Hàn Mộ nhìn đôi đũa trong tay nàng: “Đồ ăn đã lạnh hết rồi, sườn dê nướng ngươi thích cũng không còn, ngồi mãi ở đây cũng nhàm chán, tới đồng cỏ đi, ta nướng thịt cho ngươi ăn.”

Nhiễm Tòng Quân nghĩ tới nam tử ở quân doanh có lẽ đều am hiểu chuyện nướng thịt, ra ngoài bắt được mồi nướng ăn là tiện nhất, cho nên vui vẻ đồng ý.