Chương 27

Trả tiền, giao dịch, tất cả đều suôn sẻ.

Hàn Mộ vẫn còn đi qua đi lại bên cạnh chuồng ngựa, cuối cùng dừng lại bên cạnh một con ngựa đen, con ngựa này toàn thân trên dưới một màu, không cao bằng những con ngựa khác, nhưng chiều cao lại rất phù hợp với Nhiễm Tòng Quân, tính tình ngoan ngoãn, thích hợp cho người mới học cưỡi ngựa.

Hắn đứng bên cạnh, khẽ vuốt lưng ngựa, con ngựa ngoan ngoãn khẽ kêu một tiếng, còn vùi đầu vào tay hắn, không ngừng cọ vào tay để hắn vuốt nhiều thêm một lát.

Hàn Mộ đi tới bên cạnh Nhiễm Tòng Quân, nâng mũi chân lên, nhỏ giọng nói sát bên tai: “Ngươi có thích con ngựa này không?”

Nhiễm Tòng Quân đúng là bị vẻ ngoài của con ngựa này thu hút, nhưng thật sự không hưởng nổi, quá xóc nảy.

Nhận ra ý của Hàn Mộ, nàng vội vàng lắc đầu, bày ra vẻ mặt “tuyệt đối không muốn cưỡi ngựa” trên mặt Hàn Mộ.

Hàn Mộ kéo Nhiễm Tòng Quân đến bên cạnh ngựa, để Nhiễm Tòng Quân trực tiếp sờ thử.

Lông tóc cứng đờ, có hơi đâm vào tay nhưng lại rất mượt, đôi mắt to đen bóng đang nhìn nàng, trong miệng vẫn còn đang nhai cỏ.

Sơ với thân thể của Hàn Mộ con ngựa này có hơi thấp, nhưng từ góc độ của người thứ ba, nhìn thân thể nàng đứng bên cạnh ngựa đúng là cảnh đẹp ý vui.

Hàn Mộ nhìn phản ứng trên mặt nàng, thừa thắng xông lên: “Ngươi dùng thân thể ta cưỡi ngựa cũng không quá tệ có phải không? Ngươi cũng nói, bây giờ hai chúng ta là một, có tướng quân nào lại không giỏi cưỡi ngựa đâu phải không?”

Hai người đứng sát cạnh nhau, nhìn từ phía sau, tay chạm vào tay, giây phút Nhiễm Tòng Quân ngẩng đầu nói những lời này, sắc mặt Hàn Mộ cũng mang theo chút dung túng.

Thạch Duệ đứng cạnh cửa, khuỷu tay thọc vào người Triệu Lỗi, thấy Triệu Lỗi không có phản ứng, lại chọc thêm mấy cái, khiến Triệu Lỗi không chịu được: “Chuyện gì, nói thẳng!”

Thạch Duệ: “Ngươi có cảm thấy tướng quân có hơi kỳ lạ hay không?”

Nhịp tim của Triệu Lỗi đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Kỳ lạ chỗ nào?"

“Ta cảm thấy tướng quân thích Nhiễm gia cô nương.”

Triệu Lỗi:......

Triệu Lỗi liếc mắt nhìn Thạch Duệ một cái, Thạch Duệ kéo tay áo hắn, phân tích rõ ràng: “Ngươi xem, hai ngày trước tướng quân đến Nhiễm gia, nói chuyện cả buổi chiều, hôm nay đi mua ngựa, Nhiễm cô nương cũng tới. Ta thấy bọn họ thân mật như vậy, có lẽ chuyện tốt của tướng quân sắp tới rồi. Như vậy mà ngươi còn không nhận ra, đúng là không quan sát cẩn thận.”

Triệu Lỗi nhìn tên ngốc trước mặt còn tỏ vẻ ngu ngốc tự đắc, thở dài một hơi, ngốc một chút cũng tốt.

Hàn Mộ dùng mấy lời ngon ngọt khuyên một hồi, Nhiễm Tòng Quân mới đồng ý mua con ngựa này, còn cần luyện tập thêm.

Triệu Lỗi lại dùng miệng lưỡi sắc bén mặc cả con ngựa xuống một trăm lượng bạc.

Hai mắt Nhiễm Tòng Quân sáng ngời nhìn Triệu Lỗi, hạt giống biết thương lượng chém giá tốt như vậy, nếu về làm cho nàng nhất định có thể phát tài.

“Tướng quân nhìn ta có chuyện gì?” Triệu Lỗi thử thăm dò hỏi.

Ánh mắt Hàn Mộ nhìn qua lại giữa hai người, chờ đến khi Nhiễm Tòng Quân khô khan nói ra một câu “không có gì” mới dừng lại.

Chuyện đưa ngựa đến quân doanh do Triệu Lỗi toàn quyền xử lý, đến ngày thứ hai Nhiễm Tòng Quân mới đến xem một lát.

Còn chưa tới chuồng ngựa, đã đi tới sân đặt thức ăn cho ngựa trước.

Cỏ khô được xếp gọn gàng ở bức tường trống cạnh chuồng ngựa, bên cạnh là mười mấy thùng lớn chứa đầy nước, thỉnh thoảng có đội tuần tra đến kiểm tra tình trạng từng thùng nước.

Có hai nam nhân trung niên canh thức ăn, nước da ngăm đen, ánh nắng chói chang cũng không đi đến bóng cây cho mát, một người đứng ngay trước đống cỏ khô, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm động tĩnh xung quanh, một người khác híp mắt lại, hai tai vểnh lênh, nhìn kỹ có thể thấy vành tai hơi rung lên.

Nhiễm Tòng Quân nghiêng đầu cười với bọn họ, lúc này mới nhận ra tứ chi hai người đều khuyết thiếu, một người chỉ còn lại nửa bàn tay, người còn lại hơi khập khiễng bước đi.

Ở quân doanh phần lớn đều là người trẻ tuổi cường tráng, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử như vậy.

Sợ ánh mắt của mình sẽ khiến hai người khó chịu, Nhiễm Tòng Quân cười một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Chuồng ngựa trong doanh trại quân đội vẫn có mùi khó chịu, nhưng ngoại trừ khu vực gần bể chứa thức ăn hơi bẩn, con đường đã được quét dọn sạch sẽ.

Sư phó huấn luyện ngựa có mấy người, tầm bốn năm mươi tuổi, để râu. Chỉ có một nữ tử, dáng người cao gầy, làn da lúa mạch khỏe mạnh tươi sáng, đang cưỡi ngựa trên sân, là dạng nữ tử anh khí dũng cảm Nhiễm Tòng Quân chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Tướng quân, lần này mua ngựa, thật sự rất tốt.” Sư phó huấn luyện ngựa vỗ đùi, khen ngợi.

“Đúng vậy, sức chịu đựng, tốc độ, đều vô cùng xuất sắc!”

Trong sân có rất nhiều người huấn luyện ngựa nói tiếng Mạc Bắc, khác với giọng Ngô Nông nói nhẹ nhàng ở Giang Nam, khẩu âm của bọn họ có chút cứng rắn, mạnh mẽ, khá thú vị..

Thăm ngựa xong, bỏ lo lắng sang một bên, Nhiễm Tòng Quân nhìn giáo trường xung quanh, mặt đất được quét tước sạch sẽ, ngăn nắp có trật tự...